Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chẳng lẽ Long Ngạo Địch hận nàng đến mức muốn nhân lúc nàng mê man “bạo cúc” nàng, sỉ nhục nhân cách nàng để giải nỗi thù hận trong lòng hắn? Thế nhưng, rõ ràng là lúc trước tên dở hơi này đã nói là sau này hắn sẽ không đối địch với nàng nữa mà!

Long Ngạo Địch nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức khom lưng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, Thái tử điện hạ! Hách Đề Na đã nhận tội rồi.”

Hiện giờ Hách Đề Na trông có vẻ không khác gì lúc nãy. Vết thương trên người nàng ta đều do Phượng Vô Trù đả thương. Nhìn dáng vẻ này của nàng ta, chắc là chưa bị dùng hình mà đã khai hết rồi.

Sau khi Phượng Vô Trù bước vào trong nhà lao, tất cả những người3đang có mặt ở đây đều bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Long Ngạo Địch vừa nói xong, một viên quan lập tức bước đến rồi quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm Nhiếp chính vương điện hạ, hạ quan còn chưa dùng hình mà ả đê tiện này đã khai nhận hết rồi! Mấy ngày trước, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta tổ chức tiệc mừng thọ, các nước đều tặng quà. Có không ít sứ thần đến Thiên Diệu. Trong khi đó, quyền thần(*) An Trác Cách đề nghị vua Lâu Lan phái Thái tử cùng hắn ta đến Thiên Diệu chúc mừng. Để bày tỏ tấm lòng tôn kính của Lâu Lan đối với Nhiếp chính vương điện hạ ngài và Thiên Diệu, vua Lâu Lan đã vui vẻ đồng ý đề nghị này!”

(*) Quyền thần: đại thần quyền2cao chức trọng, lấn quyền vua.

Viên quan kia nói đến đây, Lạc Tử Dạ nhớ lại những lời Hách Đề Na nói trước đó, rốt cuộc cũng hiểu sơ sơ: “Kết quả là Thái tử Lâu Lan gặp chuyện trên đường, sau khi An Trác Cách trở về đã nói là Phượng Vô Trù giết hắn ta?”

Viên quan kia nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt, trong lòng cảm thán Thái tử thật thông minh, song cũng sợ hết hồn. Mặc dù hiện giờ Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ có quan hệ không tầm thường, nhưng Thái tử cứ gọi thẳng tên húy của Nhiếp chính vương điện hạ như thế cũng được sao?

Hắn ta ngước mắt lén nhìn về phía Nhiếp chính vương điện hạ, thấy đối phương không có dấu hiệu tức giận mới dám1nói tiếp: “Bẩm Thái tử, ngài nói không sai. Khi An Trác Cách trở lại Lâu Lan, bản thân hắn ta đã bị thương nặng, hắn ta nói với mọi người là khó khăn lắm mới trốn về được. Hắn ta còn đưa thi thể Thái tử Lâu Lan về, nói là Thái tử Lâu Lan vô tình đụng phải Nhiếp chính vương điện hạ trong yến hội, bị Nhiếp chính vương điện hạ giết chết. Vương, ngài... ngài biết đấy, người đại lục không ai dám tùy tiện nhắc đến đại danh của ngài, cho nên khi Lâu Lan bọn họ phái người đến Thiên Diệu ẩn náu, lặng lẽ hỏi thăm chuyện này có phải sự thật hay không, vừa nói ra tên ngài thì dân chúng đã sợ biến sắc, xua tay tỏ ý không biết gì cả...1Vì lẽ đó, người Lâu Lan hiểu lầm phản ứng của bọn họ là ngài thật sự làm thế nhưng dân chúng không dám nhiều lời!”

Nghe đến đây, Lạc Tử Dạ cạn lời luôn. Nàng nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù, trong mắt viết: chàng nhìn đi, bình thường chàng hung ác như thế, dọa mọi người đến vậy. Lần này thì hay rồi, chỉ cần nói rõ ràng là xong chuyện nhưng tại vì địa vị của chàng trong lòng dân chúng đã vượt qua thần, lại có thể so với ma, cho nên mọi người bị dọa ngu người luôn, sau đó chẳng dám nói gì, thế là chàng phải chịu oan luôn!

Tất nhiên là Nhiếp chính vương điện hạ hiểu ý tứ trong ánh mắt nàng nhưng hắn không để bụng.

Từ trước tới giờ, bá quyền của hắn1là sự tồn tại không thể rung chuyển, người khác không dám nhắc đến tên hắn, điều này chứng tỏ uy nghiêm của hắn không thể mạo phạm. Hắn không thèm để ý nỗi oan kia, cho dù có Bách Lý Cẩn Thần trợ giúp thì mười ả Hách Đề Na muốn ám sát hắn cũng chỉ là chuyện viễn vông!

Viên quan kia lại nói tiếp: “Sau khi vua Lâu Lan biết tin đã ốm liệt giường. Vốn dĩ Lâu Lan không dám khiêu khích uy nghiêm của ngài, sợ dẫn đến tai họa ngập đầu cho Lâu Lan. Nhưng vương thất Lâu Lan chỉ có một đứa con trai là Thái tử Lâu Lan, lại đúng lúc gặp ngài muốn đến lễ chấp nhận đầu hàng của nước Nhung, An Trác Cách nói đây là cơ hội trời cho giúp Lâu Lan báo thù. Vua Lâu Lan nghe hắn nói vậy mới bị xúi giục, bèn phái ả đê tiện này đến ám sát ngài. Mọi chuyện là như thế!”

“Nhưng gia có một vấn đề vẫn chưa hiểu. Theo cách nói này thì An Trác Cách là kẻ tình nghi lớn nhất trong chuyện này. Khả năng cao là hắn ta sắp xếp chuyện này, giết Thái tử Lâu Lan rồi âm mưu chiếm đoạt vương vị Lâu Lan? Tuy nhiên, nếu như vua Lâu Lan tin lời hắn ta nhưng không dám tìm Phượng Vô Trù trả thù, vậy thì hắn ta cứ xem như chuyện này không xảy ra là được, tại sao phải sai Hách Đề Na đến ám sát? Nếu ám sát thất bại, Hách Đề Na khai rõ mọi chuyện, vậy chẳng phải là hắn ta sẽ gặp rắc rối hay sao? Hắn ta cần gì phải làm vậy?” Lạc Tử Dạ cảm thấy đây là một vẫn đề quan trọng đó!

Sau khi nàng nói ra nghi vấn, ánh mắt mấy người thông minh có mặt ở đây đều lóe sáng... Xem ra hiện giờ Lâu Lan đã hỗn loạn lắm rồi!

Hách Đề Na nghe đến đây, ánh mắt vốn vô thần lập tức có tiêu cự. Trong nháy mắt, sắc mặt nàng ta tái mét, nét mặt tràn đầy hoảng sợ: “Lẽ nào hắn ta định...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang