Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diêm Liệt cũng biết điều đi theo sau lưng hắn. Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Phượng Vô Trù thì trong lòng hắn lại thầm than, tính tình của Vương đúng là ngày càng tốt, chẳng những không dạy dỗ Thái tử mà còn quan tâm sống chết của y nữa. Điều này thật sự không phải chuyện dễ, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?

Hắn nói: “Vương, chuyện này, ngài cũng đừng tức giận, thật ra đó cũng không phải chuyện lớn gì! Mà cũng chưa chắc Thái tử đang tỏ vẻ bất mãn, dù sao ngài cũng nghĩ xem, mọi người đều nói đàn ông càng già càng có giá! Á.” Đến lúc nhận2ra mình đang nói cái gì, Diêm Liệt lập tức đưa tay ra bụm miệng. Hắn đúng là ngu đần mà, lúc này còn dám thảo luận vấn đề tuổi tác với Vương, vậy không phải nói Vương già rồi sao? Xong rồi!

Quả nhiên, sau khi hắn nói xong...

Phượng Vô Trù lập tức quay lại nhìn hắn, bước chân cũng dừng lại. Ánh mắt sắc bén cùng ánh sáng lạnh lẽo của cặp mắt ma quỷ kia quả thật khiến người ta run sợ trong lòng. Đây là lần đầu tiên Diêm Liệt thấy chủ tử nhà mình nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi... buồn tiểu!

Ma Tà và Ma Già đứng cách đó không8xa cũng thẩm im lặng. Bọn họ cảm thấy mặc dù Diêm Liệt đại nhân rất có tình nghĩa nhưng có đôi khi hắn đúng là không hổ danh với khả năng bổ đao của mình! Vương cũng đã trúng vài đạo rồi, hắn còn bổ thêm một đạo nữa, đúng là...

Thấy Phượng Vô Trù nhìn mình chằm chằm cả buổi mà vẫn không lên tiếng, làm Diêm Liệt sợ đến buồn tiểu cả nửa ngày, hắn cố gắng nuốt nước miếng, run rẩy ấp úng nói: “Vương, ý thuộc hạ, thuộc hạ là... Thuộc hạ không phải

nói...”

Hắn còn đang ấp úng, thần kinh căng như dây đàn, không biết phải nói thế nào mới cứu vãn được tính mạng của bản6thân. Vương đã tức giận đến mức này rồi mà hắn còn nhắc nhở chuyện Vương “già” nữa, đúng là Thọ tinh công thượng điều(*), không muốn sống lâu đây mà!

(*) Thọ tinh công thượng điếu: Làm điếu văn chúc thọ người.

Nhưng cũng ngay lúc đó, Nhiếp chính vương điện hạ dùng cặp mắt ma quỷ nhìn Diêm Liệt, giọng nói lạnh lẽo từ tính khiến người ta sợ hãi vang lên: “Có vài lời, Cô không thích hợp để nói cho Lạc Tử Dạ nghe!”

“A? Gì?” Diêm Liệt lập tức không hiểu, Vương có điều gì không nên nói với Lạc Tử Dạ? Ừm, chuyện này có liên quan đến tình hình hiện tại sao?

Hắn còn như đang nằm mơ thì3Phượng Vô Trù lại nói: “Cho nên người hãy nói rõ chuyện này với y!”

Sau khi nói xong, hắn không để ý tới Diễm Liệt nữa mà bước đi.

Lúc đầu Diêm Liệt không hiểu, còn như chưa tỉnh mộng. Hắn gãi ót một lúc lâu, suy nghĩ một hồi thì hiểu ra. Ý của Vương là Vương thừa nhận mình nhiều tuổi rồi, nhưng muốn iêm Liệt hắn nói cho Thái tử một đạo lý, rằng đàn ông càng già càng có giá sao?

Hắn còn đang nghĩ thế thì giọng nói từ tính lạnh lẽo của Vương lại truyền đến, giọng nói này như đang nói chuyện với tình địch, hoàn toàn không kiên nhẫn và giọng điệu vô cùng chán ghét:5“Ngươi phải nói cho Lạc Tử Dạ biết, y cần mở to mắt mà nhìn cho rõ xem là chọn Cô tốt hay chọn thằng oắt con không hiểu chuyện, vắt mũi chưa sạch kia tốt hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK