Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nàng hỏi vậy, Nhiếp chính vương điện hạ híp mắt nhìn nàng mấy giây, sắc mặt vốn đen sì giờ phút này lại nặng nề đến đáng sợ

Người phụ nữ đáng chết này! Hắn đáng ra không nên nói cho nàng biết cách đeo thứ này, ít nhất giờ phút này cũng không cần đối mặt với vẻ hoài nghi của nàng như vậy, ánh mắt ấy cứ như đang nhìn một tên biến thái

Sắc mặt khó coi một lúc lâu, sau đó cuối cùng hắn xụ mặt, nói một câu: “Bởi vì người quá ngốc!” Nói xong, hắn xoay người đi.

Tư thể của hắn ngạo mạn và cao cao tại thượng, bước chân cũng uy phong lẫm liệt, hoàn mỹ tự nhiên

Sau khi nhìn hắn đi ra ngoài như vậy, biểu cảm trên gương mặt Lạc Tử Dạ cứng đờ

Nàng3vặn vẹo một hồi rồi nhanh chóng hiểu ra câu kia của hắn, bởi vì người quá ngốc

Ý của cái lão già này là vì hắn quá thông minh, cho nên chỉ nhìn một cái cũng biết đeo như thế nào, nàng quá ngốc cho nên không biết?

Má!

Nàng muốn xem thử một người đàn ông thông minh biết đeo băng vệ sinh vải như vậy, ngoài hướng dẫn nàng ra còn có thể có tác dụng quái gì! Trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói hết lời này ra, dù sao người ta vừa rồi cũng có lòng tốt chỉ bảo nàng.

Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ đi ra ngoài không bao lâu, Diễm Liệt ở cửa hỏi một câu: “Thái tử điện hạ, ta vào có tiện hay không?”

Lúc này nàng cũng đang0bối rối, trên quần toàn là máu, vấn đề vệ sinh phải làm như thế nào

Vừa nghe Diêm Liệt hỏi như vậy, nàng trực tiếp hỏi một câu: “Ngươi vào làm gì?”

“Vương căn dặn ta đưa y phục sạch và nước nóng để tắm tới.” Diêm Liệt nói xong câu này, trong lòng cũng rất buồn bực

Không hiểu Thái tử gặp phải tình huống gì, vừa mới đổi một bộ quần áo, không bao lâu sau lại đổi bộ nữa

Trong lòng hắn không ngừng được mà suy nghĩ linh tinh, Thái tử bị nóng đến nỗi không ngừng lại được hay là, khụ khụ, tè dầm?

Chuyện này thật sự không cần mời một đại phu về khám thử cho Thái tử sao? Được rồi, vừa rồi hắn cũng hỏi Vương có cần mời một đại phu tới khám cho Thái tử hay không

Vương5cũng nói không cần, bảo hắn trực tiếp mang đồ tới là được.

Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ như trút được gánh nặng, nàng lập tức mở miệng nói: “Được rồi, ngươi mau vào đi!”

Sau khi nói xong lời này, trong lòng nàng cũng có mấy phần cảm giác không thể nói ra, không biết nên miêu tả cái cảm giác đó như thế nào

Ngược lại, nàng cảm thấy một người điên cuồng và khí phách như Phượng Vô Trù có thể chu đáo, cân nhắc đến vấn đề này như vậy đúng là chuyện không dễ dàng gì.

Diêm Liệt ôm tâm tình không thể hiểu được và tràn đầy hoài nghi, chỉ huy hạ nhân đem tất cả mọi thứ vào, sau đó khom người hành lễ với Lạc Tử Dạ rồi lui ra ngoài.

Lạc Tử Dạ lập tức đứng dậy4làm công tác vệ sinh.

Sau đó nàng dựa theo hướng dẫn của Phượng Vô Trù lúc trước mà nhìn một cái

Quả nhiên là nàng đeo băng vệ sinh vải lệch rồi, mà quan trọng cũng không phải ở chỗ có đeo lệch hay không mà là dây đeo kia phải mang như thế nào, nàng hoàn toàn sai

Dựa theo lời Phượng Vô Trù vừa nói, nàng loay hoay một lần nữa, cuối cùng đã không còn vấn đề gì.

Sau khi xử lý xong, nàng ngáp một cái rồi nghiêng đầu ngã lên giường, định ngủ

Quá mệt mỏi

Cũng quá xấu hổ! Lát nữa nểu Phượng Vô Trù tiến vào, nàng thật sự không biết mình phải đối mặt với đối phương như thế nào

Phải đối mặt với hắn dưới tình huống ngay cả băng vệ sinh mình cũng cần đối phương hướng dẫn, cái9này cũng thật sự là...

Cho nên nàng dứt khoát nằm xuống ngủ trước khi hắn bước vào, như thể thì không cần lúng túng đối mặt nữa.

Vì vậy, chờ đến lúc Nhiếp chính vương điện hạ bước vào, Lạc Tử Dạ đã nằm sấp trên giường, dường như đang ngủ

Nàng ôm gối ôm trong tay, trông khá mềm mại và đáng yêu, hoàn toàn khác biệt với Lạc Tử Dạ giương nanh múa vuốt mà hắn thường thấy

Mà điều kỳ quái là, trước giờ Lạc Tử Dạ có lòng phòng bị rất mạnh, chỉ cần nghe thấy chút động tĩnh là nàng lập tức tỉnh lại, thế mà lúc này hắn tiến vào nàng lại hoàn toàn không nhận ra.

Nàng vẫn còn ngủ mê, mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Đừng gọi gia ăn cơm tối, gia không ăn!” Nàng vừa nói xong, còn nghiêng đầu đổi một góc độ thoải mái rồi tiếp tục ngủ

Điều này làm Phượng Vô Trù bật cười, tiến lên mấy bước

Lúc này, đám hạ nhân đang chuẩn bị bưng bữa tối vào, sau khi bưng hết lên đều hết sức kính cẩn lui ra.

Nhiếp chính vương điện hạ ngồi ở mép giường, trực tiếp kéo Lạc Tử Dạ vào lòng hắn rồi ngồi yên

Hắn định gọi nàng dậy dùng cơm, nhưng vừa rồi Lạc Tử Dạ mới ngủ nên tâm trạng vẫn còn đang hơi cáu kỉnh, nàng vung tay lên nói: “Chớ quấy rầy ta!”

Hắn nhíu mày một cái

Nhưng cuối cùng hắn cũng không nổi giận

Sau đó, dưới tình huống Lạc Tử Dạ nửa mê nửa tỉnh, thật ra là lười mở mắt, nhưng ở trong trạng thái như vậy lại lệ thuộc vào hắn một cách khác thường

Nàng mơ mơ màng màng được Nhiếp chính vương điện hạ đút một chén cháo tổ yến, sau đó trực tiếp túm vạt áo hắn, ở trong lòng hắn bình yên chìm vào giấc ngủ.

Trạng thái như vậy hoàn toàn giống như một con mèo xù lông cẩn hầu hạ, thương yêu, không thể đắc tội cũng như không thể làm phiền nàng

Biểu cảm của hắn không đổi, vẻ mặt vẫn ngạo mạn, bá đạo và kể cả như trước

Thế nhưng trong bụng hắn không thể không thừa nhận, lúc đối mặt với cô gái này, hắn cần có sự kiên nhẫn, thỏa hiệp và cả sự khắc chế lửa giận trước giờ chưa từng có

Lạc Tử Dạ ăn uống no đủ, cứ thể vùi trong ngực hắn ngủ, cũng không để ý hắn nghĩ như thế nào

Nhiếp chính vương điện hạ xử lý xong vấn đề bữa tối rồi bảo hạ nhân thu dọn mọi thứ đi ra ngoài

Sau đó, hắn ôm cô gái này và nằm xuống nghỉ ngơi

Đêm khuya hôm ấy, Lạc Tử Dạ vô cùng ngoan ngoãn, nàng tựa vào ngực hắn, ngủ ngon lành.

Nàng ngủ rất ngon.

Nhưng hai người bên ngoài lều của vương thì chẳng ngủ ngon chút nào

Trên cây cách đó không xa, Doanh Tân đang sầm mặt, nhìn cửa lều đóng chặt

Võ Lưu Nguyệt ở ngay phía trước bọn họ không xa, nàng ta nhìn lều vải hồi lâu rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Dường như Doanh Tần cũng bị nàng ta lây nhiễm, hắn hừ lạnh một tiếng, tâm trạng cực kỳ tệ.

Sau gáy Thanh Thành có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống

Gã cảm thấy trên một phương diện và mức độ nào đó, trình độ ghen tuông của công tử và Võ Lưu Nguyệt khá là giống nhau

Nhìn cái giọng điệu và tần suất hừ lạnh kia mà xem...

Trong lúc không ai nói gì, ở chỗ tối bỗng nhiên có một người mặc đồ đen chạy tới

Sau khi tới gần, hắn lập tức quỳ một chân xuống đất, mở miệng nói: “Công tử, không ổn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK