Giọng nói của Hoàng hậu như đang than thở, dường như việc kể lại chuyện xưa như thế này làm bà nhớ lại bản thân năm đó, vì giấu giếm thân phận của Lạc Tử Dạ mà bà đã làm ra rất nhiều chuyện, hiện tại nghĩ lại thật ra cũng thấy rất hoài niệm.
Lạc Tử Dạ yên lặng nghe bà kể.
Hoàng hậu nói rằng ngoại trừ bà ra thì không còn ai khác biết được chuyện Lạc Tử Dạ là con gái
Bà mẹ kia là người duy nhất biết chuyện này, nhưng bà mụ kia đã bị Hoàng hậu giết chết để bịt đầu mối rồi, thể thì kẻ núp trong bóng tối kia làm sao biết được giới tính thật của nàng? Chẳng lẽ là do “Lạc Tử2Dạ trước kia” không chú ý nên bị người ta phát hiện? Trong lúc nàng đang suy tư thì Hoàng hậu đột nhiên “A” một tiếng, giọng bà kiềm nén như chợt nhớ ra điều gì vậy
Bà nói: “Đúng rồi, mẫu hậu nhớ tới một chuyện! Năm đó Thục phi đã vô tình xông vào một lần, khi đó Mẫu hậu đang đổi tã cho con, nhưng sắc mặt của bà ta không giống như đã phát hiện ra điều gì
Mẫu hậu lo lắng nên thử bà ta thêm vài lần nữa, sau khi xác định rồi mới yên tâm! Có điều, chuyện Thục phi xông nhầm vào vẫn là nỗi lo lắng nhiều năm nay của mẫu hậu nên mẫu hậu vẫn còn nhớ!”
“Mẫu hậu có thể yên tâm7sao?” Nếu ngay cả bà mụ đã chịu phạm tội khi quân để giúp bà mà còn bị bà giết chết ngay thì một vị Thục phi có lập trường đối nghịch, thậm chí là giành giật tình cảm của Hoàng đế với bà lại có thể làm cho bà yên tâm?
Cách nói này hơi mâu thuẫn à nha.
Không biết có phải do Hoàng hậu đang cảm thấy mắc nợ Lạc Tử Dạ hay không mà bà không nhận ra câu hỏi mang theo ý chế nhạo của nàng, bà xấu hổ nói: “Năm đó mẫu hậu thật sự muốn xử lý Thục phi, nhưng mà không chờ mẫu hậu ra tay thì bà ta đã sinh con rồi
Cao nhân nói bà ta có số mệnh không tốt nên mẹ9con hai người đó liền bị tống vào lãnh cung...”
Trong lòng Lạc Tử Dạ chợt thấy buồn buồn
Nàng liếc nhìn Hoàng hậu một cái mới hỏi: “Mẫu hậu, không biết cao nhân năm đó...”
Từ xưa đến nay, hậu cung và tranh giành tình cảm mà sử dụng nhiều thủ đoạn vô kể
Tuy rằng theo lời kể của Hoàng hậu thì bà có ý muốn nói chuyện này không liên quan đến mình, thế nhưng Lạc Tử Dạ nghe tới đây liền cảm thấy khó mà tin hết được
Lạc Tử Dạ chưa nói hết câu thì sắc mặt của Hoàng hậu đã cứng đờ, sau đó nét mặt của bà lại trở nên xấu hổ.
Giống như bà đang nghĩ rằng bản thân đã làm bộ nửa ngày trời rồi mà vẫn5bị vạch trần bộ mặt thật, vì thế nên úp úp mở mở nói: “Chuyện đó đúng là do mẫu hậu bày mưu đặt kể! Sau đó Thục phi và Thất hoàng đệ của con đều bị tống vào lãnh cung, nhưng chuyện bà ta chết thì không liên quan gì đến mẫu hậu
Sau khi bà ta vào lãnh cung đã mắc bệnh, cho nên.”
Lạc Tử Dạ cảm thấy cổ họng khàn khàn, không nói được gì
Cho nên ý của Hoàng hậu là Lạc Tiểu Thất bị hại vào lãnh cung bao nhiêu năm qua, thậm chí là mẫu phi của đệ ấy còn bị bệnh chết trong lãnh cung đều là vì nàng và mẫu hậu của nàng sao?
Nói thật ra nàng không hề tin hết tất cả những3lời mà Hoàng hậu nói, cho dù toàn bộ chuyện này đều là sự thật đi nữa thì nó cũng là vấn đề giữa Hoàng hậu và “Lạc Tử Dạ trước kia”
Có điều không biết vì sao mà sau khi nghe Hoàng hậu nói xong, nàng cảm thấy thương tiếc và có lỗi với Lạc Tiếu Thất quá.
“Vậy...” Lạc Tử Dạ chỉ có thể nói ra một chữ này mà thôi.