Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Tử Dạ nhìn Thanh Thành đang có sắc mặt không tốt ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Doanh Tần vẫn xinh đẹp động lòng người, dù hắn đang tức giận nhưng vẫn đẹp đến nỗi mê hoặc thần trí người nhìn

Sau khi nhìn chằm chằm được mấy giây, nàng nghĩ đến lời bọn Thượng Quan Ngự nói lúc trước, Doanh Tần cũng có bỏ tiền giúp bọn họ

Vậy nên tiền ở Phủ thái tử có một phần là của hắn

Vì vậy, lúc này hắn có tư cách chất vấn mình, Lạc Tử Dạ hỏi một câu: “Ngươi có ý gì? Gia đã tiêu tiền vô bổ vào chỗ nào? Ngươi nói thử xem!”

Nàng vừa nói một câu không hợp với tình huống cho lắm.

“Vụt” một tiếng, chén trà trong tay Doanh Tần bay2tới chỗ nàng! Hơn nữa, đây không phải hành động ra vẻ mà là kiểu thật sự muốn ném chết nàng, dạy nàng một bài học mới chịu!

Khuôn mặt có một không hai trong thiên hạ khiển trăm hoa kém sắc kia hiện rõ sự lạnh lùng của cơn giận dữ, có vẻ như hôm nay Lạc Tử Dạ đã làm một chuyện tày trời vậy

Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhảy lên mới tránh được chén trà này.

Đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn ra từng mảnh, nước bên trong văng tung tóe lên người nàng! Nhưng nàng lại hiểu rõ, Doanh Tần đã thật sự tức giận, lúc dạy dỗ thuộc hạ vô dụng thì bọn họ mới dùng cách ném thẳng chén trà như thế này!

Nàng phất phất tay ra hiệu cho đám7hạ nhân bên cạnh lui ra, nàng phải nói chuyện đàng hoàng với hắn mới được

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn mà ném thêm vài chén trà thì một người chuyển ra vẻ như nàng phải giấu mặt vào đâu chứ?

Bọn hạ nhân nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng liền nhanh chóng lui ra ngoài

Thanh Thành liếc mắt vài lần, gã thấy bản thân tiếp tục ở lại cũng không ổn nên cũng lui ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đã lui ra ngoài hết, trong đại sảnh này chỉ còn hai người bọn họ mà thôi! Doanh Tần xoay người, nhìn nàng với vẻ không vui: “Lạc Tử Dạ, nửa canh giờ trước ngươi sai Thượng Quan Ngự đi làm cái gì?”

Nửa canh giờ trước? Lạc Tử Dạ trầm tư9suy nghĩ một hồi, chợt trong đầu nàng lóe sáng, nhanh chóng nhớ đến chuyện kia: “Ừm, bảo Thượng Quan Ngự..”

Nói đến đó, chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng

Nàng bảo Thượng Quan Ngự lấy một nửa vốn lưu động của phủ Thái tử, mang đến sòng bạc cược cuối cùng nàng và Phượng Vô Trù sẽ ở bên nhau

Vừa ra khỏi phủ Tướng quân của Long Ngạo Địch, nàng đã sai Thượng Quan Ngự tranh thủ thời gian đi làm.

Chỉ có điều chuyện này chỉ mới đây thôi mà, sao hắn lại biết nhanh như vậy chứ?

“Nhớ ra rồi?” Đột nhiên hắn tiến mấy bước đến chỗ Lạc Tử Dạ

Khuôn mặt tuyệt mỹ kia ở rất gần, thế nhưng vẻ tức giận lại không thể coi thường được

Giọng hắn mị hoặc như tiếng hoa5trà mi nở: “Nếu chỉ có Phượng Vô Trù giúp ngươi, ngươi làm vậy ta có thể vờ như không nhìn thấy! Nhưng mà Tiểu Dạ Nhi, ngươi lấy số đá quý mà ta bảo Thanh Thành đưa cho ngươi để đi cược người và Phượng Vô Trù sẽ ở bên nhau, tim người làm bằng đá hay sao?”

Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Ngự ở ngoài cửa cũng run bắn

Hắn nhớ lại, số bạc mà hắn đem đến sòng bạc thật sự là của công tử Doanh Tần

Một nửa còn lại ở phủ Thái tử là của Nhiếp chính vương điện hạ đưa đến, nhưng mà lúc hắn đi đặt cược hoàn toàn không để ý đến những chi tiết nhỏ này

Lần này thì hay rồi, nhất định là công tử Doanh Tần thích3Thái tử.

Nhất định công tử Doanh Tần sẽ đau lòng, đây đều là lỗi của hắn! Không biết sau khi Thái tử ra ngoài có đánh hẳn một trận hay không

Tiêu Sơ Cuồng cũng nhìn Thượng Quan Ngự với ánh mắt như nhìn một con lợn ngu ngốc, điều này khiến Thượng Quan Ngự càng khó thở...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK