Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Tử Dạ đột nhiên rút tay về

Nàng tránh khỏi tay của Mân Việt..

Mân Việt liếc Phượng Vô Trù một cái, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, đồng thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn sợ bản thân lỡ mạnh tay sẽ chọc Vương tức giận.

Phượng Vô Trù hợp đối mắt ma quỷ của mình, trong lòng hắn biết rõ Lạc Tử Dạ làm vậy là do sự phòng bị mà ra

Mặc dù nàng đã mất hết ý thức nhưng vẫn biết rằng thân phận con gái của mình không thể bị lộ được, cho nên nàng mới làm ra phản xạ có điều kiện này, cảnh giác rút tay về!

Hắn muốn vươn tay kéo cổ tay nàng lại.

Nhưng hắn2chợt phát hiện cổ tay của nàng vô cùng mảnh khảnh, nhỏ bé và yếu ớt, giống như hắn chỉ cần gập cổ tay nàng lại thì nó sẽ gây mất, nàng không thể chịu nổi động tác thô bạo của hắn

Vì thế nên hắn ngừng lại, kiên nhẫn khuyên nhủ, dỗ dành nàng: “Để Mân Việt bắt mạch, nghe lời đi!” Lạc Tử Dạ nhắm mắt xoay đầu đi

Nàng chưa tỉnh lại, thế nhưng nàng không muốn nghe hắn nói, có vẻ rất tùy hứng, có điều hàng lông mày luôn nhắn lại đang chậm rãi giãn ra

Hắn dùng giọng điệu mềm mỏng tiếp tục dỗ: “Ngoan!” Không biết có phải do Lạc Tử Dạ nghe được lời hắn nói không, dù nàng không9vươn tay ra như hắn bảo, nhưng khi Mân Việt vươn tay ra bắt mạch cho nàng thì nàng không cựa quậy nữa.

Mân Việt câm nín.

Chắc là Vương đang dùng Thái tử để rèn luyện tính kiên nhẫn đã mất hơn hai mươi năm qua của mình, còn Thái tử thì mất đi phòng bị đối với Vương quá dễ dàng

Nhưng hai người này là đàn ông mà, thật là quái đản..

Thế mà..

khi Mân Việt đặt tay lên cổ tay của Lạc Tử Dạ, hắn lập tức cảm thấy như bị sét đánh, mạch đập này!

Mạch đập này, mạch đập này, Thái tử, Thái tử là...

Hẳn trợn trừng hai mắt, nhìn sang Phượng Vô Trù ngay lập tức, hắn vừa muốn nói thì thấy Phượng6Vô Trù gật đầu, dùng mắt ra hiệu cho hắn không cần nói ra

Mân Việt thấy vẻ mặt của Phượng Vô Trù liền hiểu Vương đã sớm biết chuyện này rồi.

Trong đầu Mân Việt bắt đầu mở một vườn bách thú, một đám động vật chen nhau chạy nhảy vui sướng

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, đường đường là Thái tử của một nước, vậy mà lại là con gái! Chuyện này thì thôi đi, nhưng khi Mân Việt nhớ lại những hành động của Lạc Tử Dạ, thật sự là còn nam tính hơn cả những người đàn ông chân chính nữa, hắn chợt cảm thấy nếu con gái mạnh mẽ như vậy thì đám đàn ông bọn họ còn có gì0đặc biệt nữa!

Tâm trạng của hắn vô cùng rối loạn, có điều tâm trạng hắn không có ảnh hưởng chút nào đến khả năng chữa bệnh của mình...

Sau khi chẩn đoán bệnh xong, hắn nhíu mày, trong lòng đã biết đáp án rồi

Hắn nhướng mày nói với Phượng Vô Trù: “Vương, Thái tử trúng phải cổ độc Đoạn Trường, độc tính còn mạnh hơn cả thuốc độc bình thường nữa

Loại độc này có thể giải được nhưng cần ít nhất ba năm...” Hắn nói xong còn tự thấy đau đầu.

Vì loại cổ độc này không giống như những loại độc khác, mỗi con cổ trùng đều có những đặc điểm không giống nhau

Nếu hắn muốn biết rõ đặc điểm của cử trùng trong người Thái7tử thì cần một khoảng thời gian rất dài để nghiên cứu, đặc biệt là có một số vị thuốc rất khó tìm, tính ra thì hiện tại hắn thiếu ít nhất hai vị thuốc để giải độc.

“Ba năm?” Phượng Vô Trù nhướng mày nhìn Mân Việt, rõ ràng là hắn không hài lòng với đáp án này.

Mân Việt gật đầu: “Đúng vậy!” “Ngươi nghĩ trên tay Võ Lưu Nguyệt có thuốc giải không?” Lúc hỏi câu này, giọng nói của Phượng Vô Trù vô cùng lạnh lẽo, bên trong rét lạnh còn mang theo sát khí

Ban đầu thì hắn nổi giận, nhưng sau đó nhớ lại Lạc Tử Dạ từng bảo bản thân rằng đừng đánh với Võ Tu Hoàng nữa, trước đó Diệm Liệt cũng từng kể rằng Võ Lưu Nguyệt nói nếu đụng tới nàng ta thì bọn họ sẽ hối hận.

Toàn bộ những điểm này đều cho thấy cô độc này có liên quan tới Võ Lưu Nguyệt

Mân Việt lắc đầu, nói rằng: “Ngài cũng biết đấy, có một số vị thuốc rất khó tìm, loại cổ độc này rất bất thường, thuốc giải cũng rất khó kiểm, trong đó có hai loại thảo dược mà ta đã tìm rất nhiều năm rồi vẫn chưa tìm ra được, sao Võ Lưu Nguyệt có thể tìm thấy được chứ?”

Ánh mắt Phượng Vô Trù tối sầm xuống.

Ngay lúc này, Mân Việt chợt nhớ tới một chuyện, hắn nhanh chóng nhướng mày, cười nói: “Khoan đã! Vương, thuộc hạ nhở rồi, chúng ta không bắt buộc cần có thuốc giải mới cứu được Thái tử, có một vật có thể giải trăm loại cổ độc, ngay cả loại cổ độc Đoạn Trường này cũng có thể giải dễ như chơi

Còn mấy ngày nữa tiểu thư Tịch Nghiêu mới tới đây, hiện tại chúng ta kiềm chế cổ độc trên người Thái tử trước, ngài đi tìm chồn băng về là có thể giải quyết mọi chuyện rồi!” Mân Việt vừa nói xong, vẻ mặt liền cứng đờ

Hắn thật muốn tát mình hai cái thật mạnh

Hiện tại Vương đang bị trọng thương, còn có hàn độc trong người nữa, chốn bằng thì sống ở nơi cực kỳ lạnh, hắn nhắc tới chuyện chồn băng khác nào đang hại Vương chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK