“Ô?” Hắn nhướng mày, đôi lông mày dài rất rậm, cũng rất đẹp, khiến người ta không biết phải dùng ngôn từ nào để so sánh, để miêu tả. Nhưng vẻ sắc bén giữa mi tâm lại khiến người ta không thể coi thường: “Tức là, Thái tử định chờ trời tối rồi mới đến à?”
Lạc Tử Dạ lại nuốt nước miếng một cái, gật đầu: “Đúng thế!” Đúng cái em gái người ấy, ông đây về nhà thu dọn hành trang rồi chạy trốn! Trong lòng nàng hiểu rất rõ, ngày nào tên khốn này còn ở đây, thì ngày đó nàng đừng có mơ từ bỏ được ngôi vị Thái tử, ngay cả cuộc sống bình an cũng chẳng có nổi một ngày đầu!
Hắn gật đầu, đứng thẳng người dậy khiến Lạc Tử Dạ lại một lần nữa phải ngẩng lên nhìn chiều cao của hắn, cũng được thưởng thức cái cằm tinh xảo của hắn. Ngay khi nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ xem có nên đưa tay ra sờ thử một cái không, thì hắn chợt nhướng mày nói: “Nếu đã vậy, thì tối nay Cô sẽ dọn phản chờ đón!”
Nói xong, hắn sải bước mà đi.
Lạc Tử Dạ đứng ngẩn ngơ tại chỗ mất một lúc, dọn phản chờ đón, dọn phản... phản này chính là giường, mà giường có nghĩa là... Thấy nàng cười đầy vẻ hám trai như vậy, Tiểu Minh Tử cạn lời nói: “Thái tử, ngài đang nghĩ đến thứ gì không thực tế phải không?” Có thể mơ màng đến ngu người thế này thì chắc chắn không liên quan gì đến hiện thực rôi.
Suy tư của Lạc Tử Dạ bị ngắt đứt, nàng khẽ hắng giọng một tiếng. Thực ra đối với người cổ đại, thì câu “dọn phản chờ đón” đó cũng chẳng khác gì câu “cung nghênh đại giá” cả, vì thế, giường cũng không phải trọng điểm gì hết! Nàng rút quạt ra, phe phẩy vài cái rồi thuận miệng hỏi: “Vì sao phụ hoàng lại không thích Thất hoàng đệ?” Vừa nói, nàng vừa bước về phía trước, chậm rãi đi vào cạnh Ngự hoa viên, ánh mắt hơi lóe lên, trong chỗ tối có người.
Phái người tới giám sát nàng, chắc chắn đây là chiêu trò của Phượng Vô Trù đúng không? Vậy cũng tốt, hỏi xong chuyện này, nàng sẽ kích thích tên khốn kia một chút! Dù sao nàng cũng đã định chạy trốn rồi, không ngại đắc tội hắn thêm chút nữa!
Tiểu Minh Tử liếc nàng một cái, đáp: “Thái tử, sao ngài lại quên luôn cả chuyện này thế? Lúc Thất hoàng tử chào đời, từng có cao nhân tính mệnh nói rằng sau này hắn sẽ trở thành Hoàng đế của Thiêu Diệu ta, thậm chí còn giết hết từng người từng người con yêu của bệ hạ, còn... còn...”
“Còn cái gì nữa?” Lạc Tử Dạ nhướng mày, tuy nàng không tin mấy lời của mấy kẻ tính mệnh gì gì đó, nhưng câu “giết hết từng người con yêu của bệ hạ” đó liệu có bao gồm cả nàng không?!
Tiểu Minh Tử cúi đầu nói liến thoắng: “Còn nói sẽ khiến cho bệ hạ sau khi từ trần cũng không có ai tẩm liệm, cho đến lúc dòi bọ bò ra khỏi thị thể, thậm chí còn có thể khiến cho bệ hạ không toàn thây. Thế nên... sau khi bệ hạ nghe xong những lời này liền nổi trận lôi đình, hạ lệnh giết vị cao nhân dùng lời lẽ mê hoặc lòng người đó đi, nhưng Thất hoàng tử cũng thất sủng từ đấy, bị đày vào lãnh cung cùng mẹ ruột đã bị phế bỏ phi vị. Kế từ đó, Thất hoàng tử rất ít khi ra khỏi lãnh cung, bệ hạ cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn!”
Lạc Tử Dạ nhướng mày, rất khó tin nói: “Mấy lời vớ vẩn kiểu này mà cũng tin à? Có phải phụ hoàng quá...”
Tiểu Minh Tử ngắt lời nàng, nói: “Thái tử, bệ hạ đã rất nhân từ rồi! Hai mươi năm trước, tiểu vương tử của Đế Thác, vừa mới sáu tuổi, cũng bị tính ra mệnh cách y như Thất hoàng tử của chúng ta. Cuối cùng Hoàng đế Đế Thác hạ lệnh, giam vị tiểu vương tử đó vào phòng bằng ba ngày, rồi sai người lăng trì xử tử đó! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, chuyện này vẫn luôn khiến các nước khác cảm thấy ghê tởm, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của Đế Thác, những người khác cũng không tiện nói gì!”
Lạc Tử Dạ như ngừng thở, cảm thấy vị Hoàng đế Đế Thác này thật đúng là nhân tài! Trong chốc lát lại cảm thấy so với người ta, thì Thất hoàng đế kia của mình cũng chẳng thể thảm gì cho lắm! Nàng gật đầu: “Không nói chuyện này nữa. Nhắc mới nhớ, năm nay Phượng Vô Trù bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Dạ? À, hình như năm nay hai mươi sáu rồi ạ. Nhiếp chính vương điện hạ là thế tử của vương gia khác họ, cũng là con độc đinh, mười năm trước tiếp quản đất phong của vị vương gia đó, đến ngày nay đã thành...” Nói tới đây, Tiểu Minh Tử cũng đầy vẻ thán phục, ánh mắt ngập tràn sự sùng bái và ngưỡng vọng đối với Phượng Vô Trù. Lạc Tử Dạ lườm gã một cái, khóe mắt lại liếc về phía kẻ đang đứng ẩn trong chỗ tối giám sát nàng, sải bước bước đi, đồng thời phỉ nhổ như không có chuyện gì xảy ra: “Tiểu vương tử Đế Thác và Phượng Vô Trù đều hai mươi sáu tuổi, đều sinh cùng một năm, kết quả là một người thì bị cha ruột lăng trì xử tử, một người thì giờ vênh váo đến mức mẹ ruột có khi còn chẳng nhận ra. So với vị tiểu vương tử kia, thì số mệnh của Phượng Vô Trù tốt thật đấy! Thế mới nói, đúng là mỗi người mỗi số, đầu thai là rất quan trọng! Tuy bản thân tên Phượng Vô Trù này chẳng ra sao cả, nhưng kỹ thuật đầu thai thì rất có trình độ nhỉ!”
Để tên giám sát kia truyền lời về, tức chết cái tên khốn thích gây chuyện với nàng đi! Chờ hắn tiếp tục tìm đến gây sự, thì nàng đã cuốn gói cao chạy xa bay luôn trong đêm rồi! Khóe môi Tiểu Minh Tử run rẩy: “Cái gì cơ?”
Trên tường thành cửa cung, chỉ có duy nhất một người đứng chắp tay sau lưng. Hắn rất cao, khó thế mạnh mẽ. Chỉ cần hắn đứng đó thôi, giống như vạn vật trên thế gian đều phải phủ phục mà sinh trưởng dưới chân hắn vậy! Ngay cả bức tường thành, lầu cao mà rất nhiều người đời đều cảm thấy xa vời cao tít tắp cũng bị khí thể của hắn chèn ép phải thần phục, giống như biến thành kim tự tháp, chỉ nâng một mình hắn lên đứng trên vị trí cao tận trời xanh kia.
đây, trừ hắn ra, không có một người nào nữa. Sau đó, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người màu trắng giống như gió xuân tháng ba thổi qua, xuất hiện sau lưng hắn. Trong mắt người đó như đang cười, thản nhiên nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, chờ ta chủ động tới tìm ngài cũng đã lâu rồi đúng không?”
Nghe những lời này, Phượng Vô Trù cũng không quay đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới tường thành, vừa vặn nhìn thấy Lạc Tử Dạ ở cửa cung. Nụ cười của nàng đẹp rạng rỡ khiến người ta vô cớ nhớ tới vẻ mặt khi quật cường và không chịu cúi đầu của nàng, vẻ mặt khiến người ta động lòng, tim đập thình thịch lại không thể nói rõ được là cảm xúc gì đó. Khóe môi hắn khẽ cong lên, cũng trầm giọng đáp lại câu nói của người phía sau lưng mình: “Đó là vì cô biết rõ chắc chắn Phong vương sẽ chủ động tới tìm Cô, thăm dò ý của Cô, cũng coi như để bảo đảm một chút, không phải sao?”
Hiên Thương Dật Phong gật đầu, sau đó nhướng mày mỉm cười nói: “Đúng thế, mục đích ta tới đây, hẳn là Nhiếp chính vương cũng đã rõ rồi! Thiên Diệu là địa bàn của Nhiếp chính vương, là đồ của Nhiếp chính vương, đương nhiên tại hạ cũng không dám dòm ngó, mạo phạm. Tất cả những gì ta làm sẽ không động chạm, mà hắn cũng không động chạm được đến Nhiếp chính vương, điều này thì Nhiếp chính vương cứ yên tâm!”
Câu này cũng đồng nghĩa với việc mượn đường! Thiên Diệu là do Phượng Vô Trù quyết định, trước khi bản thân hắn muốn làm gì, tất nhiên phải có lời với Phượng Vô Trù trước để bảo đảm đã. Đương nhiên, đồng ý hay không đồng ý cho hắn hoạt động tại Thiên Diệu, quyền quyết định vẫn thuộc về Phượng Vô Trù! Phượng Vô Trù nghe xong vẫn không quay đầu lại, ánh mắt bay theo bước chân của Lạc Tử Dạ, lãnh đạm đáp: “Nếu ngươi đã chủ động tới tìm Cô, như vậy cũng đã tỏ rõ sự tôn trọng của người đối với Cô! Thế cục của thiên hạ hiện giờ như thế này, anh hùng loạn thể nổi lên khắp nơi. Tuy Hiến Thương nhỏ, nhưng lại giống như một con chim ưng ẩn mình, sải cánh muốn bay ra! Nhưng những chuyện này, Cô cũng không định quản, Cô có chuyện của Cô! Cô có thể chấp nhận cho Doanh Tần ở lại Thiên Diệu, tất nhiên cũng có thể chấp nhận được ngươi. Chỉ có điều, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói ngày hôm nay, nếu ngươi chạm vào đồ của Cô, bất luận thứ đó là gì, thì dù có xa đến mấy cô cũng sẽ giết ngươi!”. “Về điểm này tại hạ đương nhiên hiểu rõ, đa tạ Nhiếp chính vương!” Hiên Thương Dật Phong khẽ mỉm cười, nụ cười đó vẫn như được tắm trong gió xuân. Từ việc Phượng Vô Trù có thể chấp nhận cho Doanh Tần ở lại, hắn đã biết chí của Phượng Vô Trù không nằm ở thiên hạ. Vì thế, hắn mới thẳng thắn tới đây, thẳng thắn tới tìm Phượng Vô Trù!
“Ừm!” Phượng Vô Trù đáp một tiếng, ra hiệu cho hắn có thể đi được rồi. Hiên Thương Dật Phong cất lời từ biệt, sau đó rời đi. Chờ hắn đi rồi, Diêm Liệt mới bước tới.
Diêm Liệt đứng sau lưng Phượng Vô Trù, cung kính cúi đầu, nhưng sắc mặt rất phức tạp: “Vương, trên đường đi, Thái tử chỉ hỏi chuyện của Thất hoàng tử, còn bàn tán đến chuyện ở nơi nào có mỹ nam nổi tiếng, không làm gì khác cả. À phải rồi, y còn nói so với ai ai đó kia, thì mệnh... mệnh của ngài tốt hơn nhiều, đầu thai rất có trình độ!”
“Ai ai đó là ai?” Phượng Vô Trù nhướng mày, sắc mặt không thay đổi, chờ câu trả lời của Diêm Liệt.
Diêm Liệt do dự một chút, cũng không muốn nói. Nhưng Vương đã hỏi rồi, hắn cũng không thể giấu giếm được, sau khi ngừng lại một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Là tiểu vương tử của Đế Thác ạ!” Nói xong câu này, hắn cúi thấp đầu xuống không nói gì nữa. Phượng Vô Trù trầm mặc một lúc không nói không rằng, khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì, lại khiến người ta cảm nhận được mùi vị khát máu đến lạ thường. Hắn trầm giọng cười nói: “Đúng thế, mệnh của Cô tốt! Đêm nay chắc chắn Lạc Tử Dạ sẽ chạy trốn. Cô cũng nhất định phải nhìn thấy y. Mang người đi chặn đường đi!