Nàng thầm suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Hạ thừa tướng mới nhậm chức này là người của Phượng Vô Trù? Trước đó Phượng Vô Trù đã nói rồi, chỉ cần Lạc Tục Phong không chết, cho dù là bị thương nặng, hắn cũng có thể giúp bảo vệ Hợp Tề, lúc này nếu như thật sự thuận theo lời của vị Thừa tướng3này, nước Nhung kia thật sự sẽ không có chuyện gì!
Lạc Túc Phong vừa nghe xong lời này lập tức nổi giận, hung hăng đập một bàn tay lên mép giường, lạnh lùng nói: “Thừa tướng, ý của ngươi là bảo trẫm ngậm bồ hòn sao? Bị chúng đả thương thành như vậy, trẫm còn phải giả vờ không để bụng chuyện này một chút nào, tha cho chúng sao? Chúng phạm phải tội1lớn như thế, ngươi còn nói đỡ cho chúng, rốt cuộc là người có dụng ý gì?”
Lời nói bực mình của Hạ Túc Phong vừa được thốt ra, Hạ thừa tướng lập tức nói: “Bệ hạ, lòng trung thành của thần đối với ngài, trời cao có thể chứng giám!” Hạ thừa tướng vừa nói vừa cúi người xuống thật sâu, tay để trên mặt đất, trán đặt lên đó, mãi một hồi lâu6cũng không ngẩng đầu lên! Lạc Túc Phong mặt tái nhợt, suy nghĩ một hồi. Trong lòng ông ta không thể không thừa nhận thật ra lời nói của Thừa tướng cũng không sai, nếu như tin tức mình bị thương nặng không thể truyền ra bên ngoài, vậy thì lúc này quả thật không nên phạt nặng nước Nhung. Mà nếu như không thể phạt nặng, vậy thì không bằng giả vờ độ4lượng, tha cho bọn chúng. Thói đời coi trọng nhân, lễ, tín.
Giờ đây địa vị của Thiên Diệu ở trong thiên hạ đã là địa vị lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng, giúp thiên tử chống lại sự xâm lược của ngoại xâm. Phù trợ Mặc thiên tử là có được chữ “lễ”, nếu như lúc này lại được chữ “nhân”, chữ “tín”, ắt sẽ khiến cho các nước3trong thiên hạ càng nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, càng tín phục bọn họ! Ông ta làm mặt lạnh, nhìn đám đại thần đang quỳ trong một lúc rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ: “Thái tử, chuyện này con thấy thế nào?”
Khi ông ta hỏi lời này, ánh mắt lạnh như băng rơi vào Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ nhanh chóng quỳ xuống, mở miệng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, chuyện này nhi thần cũng không biết như thế nào, phụ hoàng bị thương nặng như vậy, chắc chắn là muốn phạt nặng nước Nhung. Nhưng lời của mấy vị đại nhân cũng rất có lý, song để phụ hoàng phải nuốt cơn tức này, trong lòng nhi thần quả thực không chịu nổi, nhi thần thực sự...” Khi nàng nói lời này, vẻ khó xử trên mặt xuất hiện rất đúng lúc. Hạ thừa tướng lập tức nói: “Thái tử hiếu thuận với bệ hạ, có sự băn khoăn như vậy là chuyện bình thường! Vào thời điểm này, long thể của bệ hạ là quan trọng nhất, vẫn nên điều trị thật tốt cho bệ hạ trước rồi nói tiếp. Còn chuyện xử lý nước Nhung, kính xin bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ, lấy đại cục làm trọng!”
Sau khi bàn tới đây, Lạc Tử Dạ đột nhiên nhận ra tâm tư của Phượng Vô Trù.
Có phải hắn vẫn còn muốn...
Quả thực, nàng nghĩ không sai.
Lúc này, Phượng Vô Trù đang đứng chắp tay ở đài đầu hàng, sáo ngọc đen trong tay đang nhẹ nhàng chuyển động ở sau lưng, phần giữa chân mày hiển thị rõ sự uy nghiêm, nhưng không hề có nếp gấp, rõ ràng tâm trạng của hắn không tệ.
Diêm Liệt đang định lên tiếng thì Thân Đồ Diệm lại tới gần, đứng bên cạnh Phượng Vô Trù, mở miệng hỏi: “Huynh trưởng, hiện giờ tất cả những điều này đều là đang bày mưu tính kể cho Lạc Tử Dạ sao?”
Phượng Vô Trù không lên tiếng, nhưng động tác quay sáo ngọc đen trong tay đã dừng lại. Thân Đồ Diệm nói tiếp: “Nếu như hôm nay Lạc Túc Phong chết, chắc chắn mục đích của huynh trưởng là giúp Lạc Tử Dạ lên ngôi vua. Còn nếu như Lạc Túc Phong không chết, huynh trưởng nhất định sẽ không phạt nặng nước Nhung, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này bảo Lạc Túc Phong tha cho người của nước Nhung, cho thấy sự tin tưởng và nhân từ của Thiên Diệu, khiến cho Thiên Diệu đứng vững vàng ở vị trí đại quốc đứng đầu đại lục này. Mà huynh trưởng không sớm thì muộn cũng phải rời khỏi Thiên Diệu, khi đó Thiên Diệu có còn là đệ nhất đại quốc hay không, Lạc Tục Phong chết hay không đều không liên quan gì đến huynh trưởng...”