Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thế nhưng trong mắt hắn ẩn giấu sóng ngầm lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, vết nhăn giữa hai đầu lông mày hằn sâu

Nhìn dáng vẻ này của hắn có thể thấy ắt hẳn hắn muốn xé nàng thành trăm mảnh mới hài lòng! Lạc Tử Dạ cảm thấy muốn khóc!

Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, nghiêng đầu nhìn vào bàn tay trái của mình vẫn đang đặt trên ngực Thân Đồ Diệm

Nàng cắn răng, nói cực kỳ kiên quyết: “Thổi Thổi à, thật ra gia hoàn toàn không sở hắn, đây là do gia trúng yêu thuật nên không thể khống chế tay mình! Đây nhất định là bảng môn tà đạo

Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì gia?3Rốt cuộc ngươi đã dùng loại yêu thuật gì khiến gia có hành động khác thường như thế?” Hai câu cuối cùng, nàng dùng sức gào lên hỏi Thân Đồ Diệm.

Thân Đồ Diệm bị nàng xoay như chong chóng, trở nên choáng váng

Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Hả? Yêu thuật?”

Quần chúng vây xem: “...”

Diêm Liệt vô trán, đầu tiên Thái tử nói đến Phật tổ, tiếp đó nói đến trận pháp, sau lại nhắc tới yêu thuật

Lạc Tử Dạ đúng là liều mạng, có phải nàng nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu hay không? Hay nàng cho rằng Vương là kẻ ngu? Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ trong lòng Lạc Tử Dạ vẫn kiêng dè Vương, có1đúng không? Thế nhưng, rõ ràng là nàng kiêng dè Vương, nhưng tại sao vẫn hành động lẳng lơ như thế?

Hiến Thương Mặc Trần cũng im lặng hoa trán, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Không hiểu sao trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy hơi ghen tỵ

Lúc Hiến Thương Mặc Trần hắn có mặt ở đây, Lạc Tử Dạ muốn sờ thì vẫn cứ sờ, muốn đánh cược thì vẫn cứ đánh cược, hắn không ngăn nổi

Thế nhưng đến lúc này, Phượng Vô Trù còn chưa nói một lời, chỉ mới túm cổ tay phải Lạc Tử Dạ thối, ấy vậy mà nàng đã nói hươu nói vượn đủ thứ, lời gì cũng nói ra được.

Thậm chí hắn không biết là lúc nàng6nói mấy lời vớ vẩn này, rốt cuộc tự bản thân nàng có tin hay không.

Sau khi Thân Đồ Diệm thốt ra một câu ngu ngốc kia, Lạc Tử Dạ lập tức nổi giận với hắn: “Ngươi đừng có giả ngu! Gia khuyến ngươi hãy nhanh chóng thu lại phép thuật, lập tức giải trừ yêu thuật ngươi đã yểm trên người gia! Nếu người làm cho Thổi Thổi hiếu lầm, gia sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

Nàng nói xong câu này, lập tức nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù: “Thổi Thổi à, ngươi nhất định phải tin tưởng gia! Gia là người cực kỳ chung thủy đấy, kể từ khi có ngươi, gia chẳng thèm liếc mắt nhìn người đàn ông4đẹp trai nào khác

Tất cả những gì người nhìn thấy lúc này không phải ý muốn của gia đầu, mọi chuyện đều do cái tên Thân Đồ gì gì đó giở trò quỷ đấy!”

Thân Đồ Diệm: “...” Hắn thoáng im lặng trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng, giọng điệu nhấn mạnh: “Thân Đồ Diệm!” “À đúng rồi! Chính là Thân Đồ Diệm!” Lạc Tử Dạ gật đầu, rồi lại nhìn về phía Phượng Vô Trù, mắt chớp chớp, nét mặt có vẻ như cực kỳ thành khẩn

Tuy nhiên, hắn vẫn nhìn tay nàng chằm chằm, không lên tiếng

Lạc Tử Dạ hiểu ngay, nếu nàng còn không thu tay lại thì hôm nay thật sự xong đời luôn! Toàn thân nàng lập3tức run lên, sau đó nàng rụt tay lại

Tiếp đó, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tay mình, hớn hở khoe với Phượng Vô Trù: “Ôi chao! Tay gia trở lại bình thường rồi này, gia có thể tự hoạt động rồi này!” Thân Đồ Diệm vừa buồn cười vừa cạn lời, khẽ kéo vạt áo của mình

Hắn nhìn sang Phượng Vô Trù, quỳ một chân trên đất, lên tiếng chào hỏi: “Tham kiến Nhiếp chính vương điện hạ Thiên Diệu!”

Còn những người khác thì từ khi Phượng Vô Trù đến, tất cả mọi người đều hành lễ, người thì khom lưng, kẻ thì quỳ gối

Mà lúc này, cuối cùng Nhiếp chính vương điện hạ cũng lên tiếng

Đôi mắt ma quỷ nhìn về phía Thân Đồ Diệm và vạt áo nửa kín nửa hở của hắn

Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ hung ác

Hắn chậm rãi bình tĩnh hỏi một câu: “Không mặc quần áo cho đàng hoàng à?”

Khóe miệng Thân Đồ Diệm hơi run rẩy, ngay sau đó hắn lập tức bật cười ha hả, khép lại vạt áo của mình rồi buộc lại, lúc này mới xem như mặc quần áo đàng hoàng, che hết những cảnh đẹp khiến cho Lạc Tử Dạ thèm nhỏ dãi! Sau đó hắn mới mỉm cười lên tiếng: “Nếu bản vương biết ai đó thật sự dám sờ mình thì bản vương cũng không dám làm như vậy đâu!” Vẻ mặt Lạc Tử Dạ chợt cứng đờ, rất muốn đạp cho Thân Đồ Diệm một cú! Rõ ràng là hắn cho mình sờ, thế mà bây giờ lại nói như vậy

Nàng đang định lên tiếng..

Nhưng lúc này Phượng Vô Trù vẫn nhìn chằm chằm Thân Đồ Diệm, tiếp tục hỏi: “Bây giờ người thấy Chuẩn Cách Nhĩ không có chiến tranh nên cảm thấy trống vắng có phải không?” Quai hàm Thân Đồ Diệm chợt bạnh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK