Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



sẽ không có chuyện gì đâu

Trong lúc đó, cuối cùng Diễm Liệt cũng mang người đuổi đến

Hắn nhìn con chồn băng đã bị trói chặt và ngất ở trên mặt đất trước, sau đó lại nhìn sang hướng của Mộc Tịch Nghiêu

Lúc này hắn đột nhiên nhận ra tình cảnh trước mắt, cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ

Hắn vội vàng chạy đến: “Vương...”

Bọn họ bắt đầu tìm người trong đống tuyết, đào từ lúc hoàng hôn cho đến tối nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phượng Vô Trù

Mộc Tịch Nghiêu quỳ gối trên mặt tuyết, hai tay đều rướm máu, ánh mắt trống rỗng

Nàng liên tục đào tuyết như đã phát điên rồi vậy: “Ta nhìn thấy hắn ở đây, khi đó hắn ở đây! Hắn...” “Tiểu thư Tịch Nghiêu, ngài bình3tĩnh lại đi! Có lẽ tuyết đã đẩy Vương sang những chỗ khác, ngài tiếp tục đào mãi một chỗ cũng không có tác dụng gì đâu!” Diêm Liệt gào to, kéo nàng lên

Mộc Tịch Nghiêu nhanh chóng gạt hắn ra: “Ngươi nói đúng, có lẽ hắn đã bị đẩy sang nơi khác, ta đi đào chỗ khác!” Nàng nói xong liền đi qua chỗ khác đào tuyết tiếp

Diễm Liệt nhìn bộ dạng của nàng, thở dài một hơi rồi cúi đầu

Đúng lúc này, hắn chợt thấy đống tuyết trước mặt mình di chuyển

Hắn kinh ngạc, còn chưa kịp vươn tay dò xét thử thì đã thấy một cái tay chui từ trong tuyết ra

Hắn chợt vui vẻ hô: “Ở đây! Vương ở đây!”

Những người bên cạnh nhanh chóng đến gần để kéo Phượng1Vô Trù ra khỏi tuyết

Lúc này trên người Phượng Vô Trù đã bị một tầng sương lạnh bao phủ, hơn nữa mối của hắn cũng đã biến thành màu đen vì độc của chồn băng, trên lông mày còn dính đầy băng

Mộc Tịch Nghiêu như phát điên lên, nàng xông đến ôm lấy hắn rồi khóc: “Sư huynh! Sư huynh!”

“Khụ...” Phượng Vô Trù ho khan một tiếng, đẩy nàng ra.

Diêm Liệt lập tức lấy thuốc cho hắn uống: “Vương, thuốc này có thể giải rất nhiều loại độc dược, cho dù thuộc hạ không biết chồn băng có độc gì?”

Phượng Vô Trù gật đầu, không lên tiếng mà chỉ ngồi tại chỗ một lát

Lúc này Mộc Tiêu Nghiêu mừng đến chảy nước mắt, nói: “Sư huynh, sau này huynh đừng có như vậy nữa!8chồn băng chỉ có tác dụng tăng cường võ công mà thôi, huynh không cần phải mạo hiểm cả tính mạng như vậy

Thứ này không hề ảnh hưởng đến việc sống chết của Lạc Tử Dạ, cần gì...”

“Không!” Hắn trầm giọng cắt lời nàng, khép mắt lại, hình như hắn điều chỉnh hô hấp rồi mới nói tiếp, “Muội không rõ, ở trong mắt y thì sống có tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả hai chữ sống sót” nữa! Nếu y có thể sử dụng nội lực trong cơ thể mình sớm hơn thì những kẻ kia sẽ không thể tiếp tục ức hiếpy nữa, theo cách nói củay thì việc đó chính là có được tôn nghiêm

Huống chi bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, nếu như, không mạnh mẽ hơn9thì sao việc này có thể không ảnh hưởng đến sống chết chứ?”

Hắn vừa dứt lời, Mộc Tịch Nghiêu nghẹn họng một lát rồi cũng bình tĩnh lại

Nàng lau nước mắt, không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa mà chỉ nói: “Sư huynh, ta cho rằng, ta cho rằng...” Cho rằng hắn đã chết.

Tuy nàng vẫn chưa nói xong nhưng hắn đã biết nàng muốn nói cái gì

Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một độ cung khinh miệt, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh nói: “Cô không dễ chết như vậy đâu, chẳng qua chỉ là một đống tuyết và một con chồn băng mà thôi, sao chúng có thể lấy mạng của cô dễ dàng như vậy được?”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh

Tất7cả mọi người đều biết tính tình của hắn, hắn vẫn luôn kiêu căng và bá đạo như vậy nên chuyện hắn không đặt chồn băng và đóng tuyết vào mắt cũng là bình thường thôi.

Sau khi nói xong, hắn ngồi dậy vận công, dự định đẩy độc của chồn băng trong cơ thể mình ra ngoài

Không ai dám quấy rầy hắn, Diễm Liệt cũng lặng lẽ đứng dậy đi ra xa, xách chồn băng đã ngất lên rồi bỏ vào trong túi.

Cho đến khi sắp hừng đông, Phượng Vô Trù phun ra một ngụm máu đen, nghe “phụt” một tiếng

Đôi con người mê hoặc của hắn mở ra, nhìn về phía cái tay bị chồn băng cắn

Hắn nhẹ nhàng nhấn lên tay một cái, máu chảy ra đã thành màu đỏ

Xem ra hàn độc trong cơ thể hắn cũng có tác dụng kiềm chế độc của chồn băng, vậy nên hắn mới có thể đẩy độc của chồn băng ra thuận lợi đến như vậy.

Hắn rút tay về, dự định đứng dậy

Ngay lúc này, một con chim cắt Bắc Cực bay đến

Hắn không nhúc nhích, chờ Diêm Liệt lấy được tin tức xong rồi qua đây bẩm báo với mình

Diễm Liệt lấy tin tức xong liền đảo mắt nhìn sơ qua, sau đó hắn chợt dừng lại, nhanh chóng cất thư bí mật vào trong tay áo của mình.

Hắn ngước mắt liền thấy Phượng Vô Trù đang nhìn chằm chằm mình nên nhíu nhíu mày, nói: “Vương, cái này không phải là tin tức quan trọng gì đâu, hay là đợi ngài quay về rồi hẵng đọc!” Hàn độc trên người Vương vẫn còn chưa giải, lại còn chôn mình trong tuyết cả nửa ngày trời

Bây giờ Vương khó lắm mới đẩy độc của chồn băng ra khỏi người, hắn thật sự lo lắng Vương sẽ xảy ra chuyện sau khi đọc tin tức này! “Đưa cho Cô!” Phượng Vô Trù vừa nhìn sắc mặt của Diêm Liệt liền biết tin tức này có gì đó kỳ lạ.

Hắn vươn tay.

Diêm Liệt do dự một lát, cuối cùng vì không dám chống đối Phượng Vô Trù nên đành đưa thư bí mật cho hắn ta

Hắn nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Mân Việt nói Thái tử không sao rồi, bây giờ ngài ấy vẫn còn ở trên đảo, bọn họ đang nghĩ cách cứu ngài ấy

Còn nữa, Thái tử dự định đổi mạng để lấy thuốc cho Doanh Tần khi ở trên đảo Thiên Lãng

Ngài ấy cũng muốn nói cho ngài biết là ngài ấy chỉ xem Doanh Tần là bạn chứ không có tình cảm nam nữ

Ngài ấy cho rằng mình sắp chết nên khi Mân Việt hỏi ngài ấy có từng yêu ngài không, ngài ấy nói mình chưa từng yêu ngài, ngay cả thích cũng không, ngài ấy chỉ biết ơn ngài mà thôi

Mân Việt cũng hỏi ngài ấy có phải vẫn luôn lợi dụng ngài hay không, ngài ấy không trả lời được..

Hiên Thương Mặc Trần cũng đến quấy nhiễu...” Khi Diêm Liệt nói xong thì Phượng Vô Trù cũng đã đọc xong

Sau khi đọc xong, hắn đột nhiên im lặng che lồng ngực của mình rồi ho khan vài tiếng, sau đó họ ra thêm một ngụm máu đen nữa!

Diêm Liệt hoảng sợ: “Vương!”

“Su huynh!” Hắn giơ tay ra hiệu cho bọn họ đừng động đậy, sau đó hắn đứng lên, cất thư bí mật vào trong tay áo

Hắn chẳng nói chẳng rằng mà đi xuống chân núi trước.

Diêm Liệt lo lắng nhìn bóng lưng của hắn, đang muốn mở miệng thì chợt thấy hắn dừng chân lại, giọng nói của hắn có vẻ hơi mệt mỏi: “Nói cho Mân Việt là Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này

Nếu Lạc Tử Dạ có hỏi thì cứ nói..

Hẳn sẽ không nói chuyện này cho cô biết!”

“Vương...” Diêm Liệt sửng sốt, Vương đang tính làm bộ như mình chưa biết gì cả để giữ mọi thứ y như trước đây ư?

“Không cần phải nói nữa! Không yêu cũng được, không thích cũng được, lợi dụng thì lợi dụng, Cô không để ý!” Hắn nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Trong gió rét, bóng lưng của hắn trông vô cùng lặng lẽ.

Diêm Liệt thở dài một hơi

Bóng lưng của Vương có giống như không để ý đâu? E là Vương sắp nghẹt thở đến nơi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK