Lạc Tử Dạ cũng ngu người luôn. Sau khi bị chìm xuống đáy biển, nàng vẫn còn tưởng tượng đến là hài hước. Liệu rằng trong biển đột nhiên có một con cá lớn, ví dụ như cá mập, cá voi lớn hay là loài cá ăn thịt khổng lồ nào đó chẳng hạn, nó mà bất ngờ lao đến cắn chết nàng? Nàng có thể thề với lương tâm rằng nàng thật sự không ngờ sẽ xảy ra tình huống tự đào3hố chôn mình như thế này. Cho dù nàng muốn rơi xuống thì cũng phải tự mình nhảy xuống để dọa dẫm và uy hiếp Phượng Vô Trù một cách đường hoàng, chứ cái tình tiết máu cún tự mình không đứng vững rồi rơi thẳng vào nước là cái khỉ gì chứ? Điều đáng mừng duy nhất là, bởi vì nàng đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã dùng dây buộc tảng đá vào người mình, nhưng lúc buộc dây nàng không thắt nút chết mà thắt một nút kết rất nhạy, chỉ1cần nhẹ nhàng kéo một cái rồi trở tay lại là có thể cởi được ngay! Vì vậy nàng có thể nhanh chóng cởi sợi dây trói buộc, quẳng tảng đá đi. Nàng nín thở, mượn lực đẩy của nước biển, dùng cả tay lẫn chân cố gắng bơi vào bờ! Quả nhiên lão đại nói không sai, khi làm bất kỳ chuyện gì cũng cần phải chừa lại một con đường. Lần này nàng buộc dây đã làm như vậy, và bây giờ nàng đã an toàn rỗi. Đây cũng được coi là nàng đã nhận6được sự đảm bảo tốt đẹp nhỉ?
Trong lúc nàng đang đắc ý vì bản thân biết nghe theo lời hay ý phải thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào bên cạnh. Điều này chứng tỏ dưới biển còn có người khác. Nàng không quay đầu lại, nhưng người đó bơi rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp nàng. Cánh tay rắn rỏi như sắt thép của người đó ghì lấy hồng nàng!
Nàng không cần phải làm gì nữa. Hắn kéo nàng cùng bơi lên trên, ngoi lên khỏi mặt nước. May là hai4người đều lặn khá giỏi nên trong khoảng thời gian ngắn lặn dưới biển không cảm thấy khó thở.
Khi đã ngoi lên khỏi mặt nước, Lạc Tử Dạ thở phào một hơi rồi nổi trên mặt nước mà há to miệng hít thở.
Nàng thở không ra hơi, buột miệng cảm thán một câu: “Ôi má ơi, tự sát nguy hiểm thật đấy!” Nàng đang cố sức nói, nhưng cả người bị Nhiếp chính vương điện hạ ôm chặt vào lòng, ghì chặt trước ngực hắn. Dường như hắn đang sợ hãi. Sau khi nàng ngẩng đầu hít3thở và thốt ra câu cảm thán kia, hắn đột nhiên cúi đầu, chiếm lấy môi nàng, ôm hôn nàng ngay giữa biển. Dường như hắn không nghe thấy tiếng sóng biển ầm ầm bên tai. Hắn ôm Lạc Tử Dạ càng thêm chặt chẽ, cả hai đều ướt sũng từ đầu đến chân, đôi môi hắn nóng rực và ướt át, vừa gấp gáp vừa điên cuồng. Trong đôi mắt ma quỷ ngập tràn sợ hãi và tức giận. Lạc Tử Dạ không bị nghẹt thở mà chết trong nước biến nhưng sau khi nổi lên khỏi mặt nước, suýt thì nàng bị nụ hôn mãnh liệt điên cuồng của hắn làm cho tắt thở!
Sau một lúc lâu hắn mới buông nàng ra. Giọng nói u ám của hắn vang lên như đang dạy dỗ nàng, trong giọng nói ma quỷ ngập tràn sự tức giận điên cuồng: “Lạc Tử Dạ, nếu nàng còn càn quấy như thế, Cô... Cô...” Hắn tức giận đến nỗi không biết nên làm gì cho phải. Lời kế tiếp hắn vốn định dọa dẫm năng, thế nhưng hắn lại giận đến mức không biết phải nói gì. Thế là hắn lại cắn lên bờ môi nàng thêm một lần nữa. Trong khoảnh khắc triền miên lưu luyến này, từ hơi thở ấm áp vấn vít trên môi hắn, cùng với cơn giận dữ tỏa ra từ trên người hắn, và cả lồng ngực của hắn đang dán sát vào nàng, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đang dồn dập của hắn. Nàng hiểu tâm trạng hắn lúc này... Hắn đang sợ mất nàng! Hắn cứ ngỡ rằng sẽ mất nàng! “Gia đâu phải thức ăn, rơi xuống biển là chết liền chắc? Ngươi đừng có coi thường gia quá như thế...” Lạc Tử Dạ cười ha hả, đồng thời dùng cả tay lẫn chân quấn chặt người hắn, vòng tay qua cổ hắn, đáp lại hắn. Nhưng nàng lại quên mất hai người gần như không cử động như thế thì liệu rằng có lập tức bị chìm xuống hay không.
Trong khi đó, lúc Hiến Thương Mặc Trần ló đầu ra khỏi mặt nước, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn nhìn thấy cảnh tượng này. Lúc này, giữa sóng lớn cuồn cuộn, hai người kia đã ướt sũng, tóc tại bết lại từng lọn như tảo biển nhưng vẫn còn tâm trạng mà hôn nhau giữa biển khơi!