Nàng không hỏi còn đỡ, vừa mới hỏi xong câu này, Thanh Thành liền hừ lạnh, nhìn Lạc Tử Dạ từ trên xuống dưới nói: “Bây giờ Thái tử mới quan tâm công tử nhà ta, ngài không cảm thấy quá muộn rồi sao?” Lạc Tử Dạ hơi ngây người, mặc dù sự quan tâm của nàng có lẽ tới hơi trễ nhưng mà lời của này Thanh Thành... Nàng có chút cạn lời nhìn gã: “Hình như ta với công tử nhà ngươi cũng không phải quen thân gì lắm. Lời này của ngươi, sao nghe cứ như hắn rất ngóng trông sự quan tâm của ta vậy?” Với danh tiếng tệ hại của nàng bây giờ, chỉ cần là trai đẹp, chẳng phải nên giống như Long Ngạo Địch, cảm thấy đến gần2nàng là không an toàn, sau đó đều sợ hãi mà cách nàng càng xa càng tốt sao? Bây giờ lời này của Thanh Thành là có ý gì?
Nàng vừa nói xong câu này, Thanh Thành hơi cứng họng, thầm suy nghĩ lại mọi việc. Trên thực tế, quan hệ giữa Lạc Tử Dạ và công tử nhà mình trước buổi tối ngày hôm qua cũng chưa có tiến triển tới đâu! Cho nên bây giờ Lạc Tử Dạ nghe xong lời mình nói, cảm thấy có chút khó hiểu cũng là bình thường!
Sau khi gã cứng họng một hồi, trong tình huống không biết nói gì, lại đột nhiên cáu lên, chỉ vào mũi Lạc Tử Dạ, xả một đống lời chỉ trích vào mặt nàng: “Thái tử, lời này của ngài hơi quá8đáng rồi! Bây giờ công tử nhà chúng ta dù gì cũng là nam sủng của ngài, danh tiếng của ngài ở bên ngoài kém như vậy nhưng công tử nhà chúng ta vẫn ráng chịu uất ức, nương thân vào ngài! Ngài nói đi, ngài cảm thấy mình xứng với công tử nhà ta sao?”
“Gì cơ?” Lạc Tử Dạ càng thêm bối rối! Doanh Tần vào phủ nàng ở, trên thực tế không phải chỉ là vì chuyện Minh Dận Thanh muốn giết hắn ta ư? Tại sao qua lời Thanh Thành lại cứ như người kia thật sự vào cửa để làm nam sủng thể này?
Nàng sờ sờ mũi mình, đối mặt với câu chỉ trích của Thanh Thành, nàng đột nhiên nhớ lại thanh danh ăn chơi trác táng, phóng túng vô6độ của mình ở bên ngoài, ho khan mở miệng: “Trên lý thuyết thì hình như không được xứng cho lắm!”
Mình ở bên ngoài đúng là nổi tiếng lăng nhăng, người nhìn thấy hận không thể quay đầu chạy trốn. Mà Doanh Tần lại là tiếng thơm đồn xa, người người đổ xô vào. Nhưng bây giờ kẻ làm hộ vệ cũng hỗn quá đi! Một Diệm Liệt muốn truy bắt nàng một trăm năm, một Thành Thành măng té tát vào mặt nàng. Sớm biết vậy nàng cũng xuyên không thành một tên hộ vệ cho xong!
Nàng nói xong câu này, khóe môi đẹp đẽ của người bên trong phòng hơi cong lên. Cơn giận trong một đêm chỉ nhờ câu nói “Hình như không được xứng cho lắm” của Lạc Tử Dạ mà3đã nguôi đi rất nhiều. Hắn cầm ấm nước bên cạnh, đi tưới nước cho cây hoa của mình, đồng thời cũng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Mà Thanh Thành nghe lời nói rất biết mình biết ta này của Lạc Tử Dạ, lửa giận cũng nguôi đi nhiều! Vẫn may, ít nhất Lạc Tử Dạ còn biết công tử nhà bọn họ không phải là người mà tên tiểu tử nhà y xứng tầm! Ít nhất còn biết được rằng công tử nhà mình quý giá, điều này khiến cho sự kiêu ngạo của Thanh Thành tăng thêm mấy phần!
Vì vậy, gã mắng Lạc Tử Dạ càng thêm hăng: “Thái tử, ngài cũng đừng trách ta dám phạm thượng! Ngài nói xem, ngài thì có cái gì? Tài hoa không có, cốt khí bằng5không, thực lực lại âm, thể lực trong tay lại chẳng bao nhiêu! Trong | thiên hạ, tất cả mọi người đều biết ngài là kẻ vô dụng nhất trong đám con cháu hoàng tộc! Ta cho rằng, phàm là người có mắt nhìn thì bình thường đều sẽ không vừa ý Thái tử ngài! Công tử nhà chúng ta tôn quý cao sang lại chịu nhịn nhục vì ngài, còn ngài thì sao? Ngài cái gì cũng không có, còn không biết trân trọng công tử nhà ta!”