Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng hỏi một câu như vậy, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn chợt vụt qua chút lúng túng. Đây là một phần lý do, một phần khác là Lạc Tử Dạ luôn muốn đi thăm Doanh Tần, thay vì để nàng tự vào thì chi bằng để hắn dẫn nàng đứng ở cửa nhìn vào, bớt đi phiền toái mà hắn cũng yên tâm hơn.

Hắn còn chưa nói ra lời này, vẻ lúng túng trên mặt kia cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhanh chóng bị hắn giấu đi, hắn nghiêng đầu nhưng không hề nhìn nàng. Chỉ có giọng nói bình tĩnh và tiếng cười lạnh vang lên: “Cố ý thì sao nào? Không phải xưa nay nàng rất háo sắc sao? Cô cũng nên tìm thời cơ thích hợp để cho nàng biết dung mạo ai đẹp hơn ai, khiến cho nàng biết3Cô mạnh hơn hắn không chỉ về thực lực!

Lạc Tử Dạ: “...”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, lại quay đầu nhìn thoáng qua lều vải của Doanh Tần, trong lòng biết có tên điên này ở đây, nàng muốn vào thăm Doanh Tần sợ là vẫn phải chờ lúc nửa đêm lén lút chạy đến, vì vậy nàng cũng không đề cập đến vấn đề này nữa vì có nói cũng uổng công.

Nhưng nàng thấy hắn vừa nói xong lời lúc nãy, khuôn mặt tuấn mỹ lại hơi lúng túng.

Nàng không nhịn được hỏi một câu: “Phượng Vô Trù, chàng mấy tuổi rồi?”

Mẹ kiếp! Vì sao một tên lớn tuổi như hắn lại còn ấu trĩ tới vậy? Vì hắn là một đứa trẻ lên mười sao? Thừa dịp tình địch bị bệnh thì vội đi so sánh xem ai đẹp hơn?

Không thể nghi ngờ rằng vấn đề1tuổi tác đã đá cho Nhiếp chính vương một cú thật đau, điều này khiến hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, nói với nàng bằng vẻ mặt tối sầm: “Cô cũng chỉ lớn hơn nàng chín tuổi mà thôi!”

Chỉ, chín tuổi, mà thôi?

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, không muốn nói chuyện với hắn nữa. Nàng quay đầu lại nhìn lều vải cách đó không xa, lại trông thấy lão thái thái đi vào, đó là lều vải của lão Vương gia. Nàng nhanh trí nghĩ, lão thái thái là người của đảo Thiên Lãng, nếu như có thể nắm trong tay nhiều dược liệu như vậy, còn trông coi cả một hòn đảo, chắc hẳn y thuật rất cao siêu.

Nói không chừng nàng ta sẽ có cách cứu Doanh Tần?

Nàng đang nghĩ ngợi thì ánh mắt Phượng Vô Trù cũng theo ánh mắt của nàng9nhìn sang. Vẻ lúng túng vừa rồi khi nói chuyện Doanh Tần với Lạc Tử Dạ đã biến mất không thấy gì nữa, cảm giác bức bách người ta từ trong xương trong thịt hắn và cả hơi thở ma quái khiến cho người tới gần liền có cảm giác bị ép phải quỳ xuống, chầm chậm tuôn ra từ người hắn.

Hắn hỏi bằng giọng bình tĩnh chậm rãi: “Người nọ chính là người giữ đảo Thiên Lãng?”

Hắn nói đến đây, trên người đã lộ ra vài phần sát khí. Tim Lạc Tử Dạ không khỏi đập mạnh, biết rõ đây là biểu hiện cho thấy hắn muốn ra tay, nàng nhanh chóng xoa dịu hắn: “Được rồi, dù sao đối phương cũng đưa hoa sen yêu cho chúng ta rồi, Hiên Thương Mặc Trần còn giúp chúng ta nữa. Hiên Thương Mặc Trần là đệ đệ3của nàng ta, bây giờ thương thế rất nặng, nhìn dáng vẻ nàng cũng rất đau lòng thay đệ đệ mình, không cần tính toán chuyện lúc trước đâu!”

Vì vậy, những phản ứng này của Phượng Vô Trù đã nói lên rằng hắn cũng biết chuyện xảy ra trên đảo Thiên Lãng?

Duy chỉ có một điều nàng không rõ, đó là Mân Việt có nói chuyện di thư của nàng cho hắn biết không.

Nàng vừa nói như vậy, sát khí trên người hắn đã chậm rãi thu bớt lại. Hắn rủ mắt nhìn nàng, hỏi: “Vậy nên giờ nàng cũng đã biết bộ mặt thật của Hiên Thương Mặc Trần?”

“Đúng vậy! Không đẹp trai bằng chàng, không đẹp trai bằng chàng đâu, ta vẫn thích gương mặt này của chàng hơn, thật đấy!” Nàng thật sự không hy vọng lại làm ra chuyện gì nữa đâu. Mặc3dù gương mặt đó của Hiên Thương Mặc Trần không thua kém Doanh Tần và Phượng Vô Trù bao nhiêu, thậm chí là mỗi người mỗi vẻ, nhưng mà bây giờ vì cuộc sống yên ổn, nàng cần phải tranh thủ thời gian tỏ thái độ thật tốt.

Nàng nói như vậy, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Nếu như Hiên Thương Não đã tới gặp lão Vương gia trước, bọn họ tạm thời cũng không vội đi gặp lão Vương gia. Mà cũng đúng vào lúc này, Quả Quả bay từ hướng nam tới, nó vừa bay vừa cất giọng the thé nói: “Lạc Tử Dạ, chàng đẹp trai mà ngươi thò tay vào trong tay áo của người ta đã đến rồi! Đồ trắng mặc, mặc đồ trắng, cầm theo kiếm... Ở cửa đứng, đứng ở cửa... Ớ, chủ nhân, sao ngươi cũng ở đây... Vừa rồi chưa nói gì hết Quả gia, Quả gia chưa nói gì hết!”

Nó nói năng lộn xộn, nhanh chóng bịt kín cái mỏ chim của mình. Vốn là nó bán đứng Lạc Tử Dạ, cảm thấy Lạc Tử Dạ có thể trả thù nó cho nên vừa thấy trai đẹp đã lập tức tới báo tin để phục hồi quan hệ, nhưng không ngờ là nó quá kích động nên không chú ý tới chủ nhân cũng ở nơi đây.

Mặc áo trắng, cầm kiếm? Thò tay vào trong tay áo? Đôi mắt Lạc Tử Dạ sáng ngời, mở miệng nói: “Bách Lý Cẩn Thần đến rồi hả?”

Mẹ kiếp! Hắn ta đến rồi, vậy không phải chuyện của Doanh Tần đã có hy vọng rồi sao? Xem ra Đạm Đài Hoàng thật sự không lừa dối nàng!

Sau khi nàng kích động nói, chợt cảm giác nhiệt độ xung quanh bắt đầu giá lạnh, Nhiếp chính vương điện hạ rủ mắt nghiêng đầu liếc nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Trai đẹp đến, nàng vui lắm ư?”

“Đúng vậy, cái tên Bách Lý Cẩn Thần đó, hắn ta... À thì, gia vui mừng vì hắn ta có thể cứu Doanh Tần, chàng đừng có suy nghĩ nhiều nữa! Hơn nữa lúc đó gia cũng chỉ thò tay vào trong tay áo của hắn, gia cũng không có làm gì khác, gia... Này...” Nàng còn chưa nói xong mà.

Nhiếp chính vương điện hạ đã ra ngoài, cây sáo ngọc đen nhẹ nhàng xoay tròn. Diêm Liệt và Quả Quả cũng biết động tác này của hắn chính là dấu hiệu có người sắp gặp xui xẻo! Bọn họ lập tức nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn truyền đến: “Chàng đẹp trai mà nàng thò tay vào tay áo của hắn ta ư? Cô cũng muốn gặp hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK