Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phải chăng đây chính là lý do Phượng Vô Trù đối xử đặc biệt với y?

“Trời không còn sớm, hẳn là mọi người đều sửa soạn xong xuôi rồi

Bây giờ chúng ta có đi vào rừng luôn không?” Tướng sĩ dẫn đội người Nhung vội vàng hỏi

Hợp Tề đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ

Lạc Tử Dạ nhìn đám người Long Ngạo Địch bằng ánh mắt xấu xa

Nàng đứng dậy rồi nói: “Hỡi ba tiểu yêu tinh, bây giờ chúng ta đi luôn nhỉ?”

Cả ba người kia đều đứng dậy, mắt nhìn thẳng phía trước, tỏ vẻ bản thân không biết Lạc Tử Dạ đang gọi ai.

Hiển Thương Mặc Trần cúi đầu bật cười rồi cũng đứng lên theo

Hắn nhìn về phía rừng cây, nghĩ tới việc trước đó mình3đã sai người đi thăm dò địa hình rừng cây một cách rõ ràng, nụ cười dịu dàng nhã nhặn bên mỗi bỗng nhạt đi một chút

Có lẽ trong rừng cây này hắn sẽ có cơ hội biết giới tính của Lạc Tử Dạ!

Để xem rốt cuộc là chuyện này có đúng như những gì hắn nghĩ hay không.

Đám người Gia Trác Phong cũng từng người lên ngựa

Sau khi lên ngựa, hắn lập tức nói với Lạc Tử Dạ: “Lúc nãy, suốt đường đi Thái tử thường xuyên bắn nhầm

Cho nên tính số lượng con mồi cho đến thời điểm hiện tại, Thái tử Thiên Diệu đang bị lép vế! Tiếp theo chúng ta sẽ săn bắn trong rừng, xin Thái tử nghiêm túc một chút

Nếu không đến cuối1cùng, giả sử bọn ta thắng, mong Thái tử Thiên Diệu đừng nói là chúng ta thắng không vẻ vang!”

Hắn muốn quang minh chính đại thắng Lạc Tử Dạ chứ không muốn bởi vì đối phương mải phân cao thấp thắng thua, bắn nhau với đám người Long Ngạo Địch nên mới thua mình

Vì vậy lúc này hắn phải nói cho rõ ràng! Cái tên này có chí khí như vậy, Lạc Tử Dạ nghe xong lại coi trọng hắn hơn một chút

Nàng nói: “Yên tâm đi! Nếu các hạ có bản lĩnh ắt sẽ thắng gia, còn nếu không có bản lĩnh thì đành chịu thua thôi

Mọi chuyện trên đời không cần để ý quá trình ra sao, kết quả mới là sự thật không thể thay đổi!3Đó mới là điều mà người đời quan tâm hơn cả.”

Nàng nói xong, những người khác đều sững sờ

Bọn họ cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy những lời này quả thật rất có lý, vạch trần hiện thực tàn khốc

Đúng vậy, người đời chẳng mấy khi chú ý tới quá trình quanh co phức tạp cỡ nào, có bao nhiêu âm mưu quỷ kế và tầng tầng lớp lớp những cái khác, bọn họ chỉ để ý đến kết quả mà thôi.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là một người xưa nay tiếng xấu đầy mình như Lạc Tử Dạ lại nhìn ra đạo lý này

Sau khi nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức dẫn đầu đoàn người cưỡi ngựa vào rừng.

Mà lúc này, Minh Dận Thanh3lại đưa mắt nhìn sang Võ Hạng Dương rồi mới tiếp tục nhìn về phía bóng lưng Lạc Tử Dạ đang cưỡi ngựa

Hắn nói: “Bản vương cảm thấy ban đầu chúng ta đã xem thường Lạc Tử Dạ rồi! Mặc dù hiện giờ chúng ta đã đánh giá y cao hơn một chút nhưng hôm nay chúng ta vẫn quá coi thường y rồi!”

Có lẽ thứ ẩn giấu trong con người thằng nhãi này còn vượt xa những gì bọn họ nhìn thấy lúc này.

“Bản điện hạ vẫn cảm thấy sau khi vào trong rừng, có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục phải trả giá vì sự khinh địch của mình lúc trước!” Võ Hạng Dương vừa cười gượng gạo vừa thốt ra câu này

Lúc nãy trên đường đi,9bọn họ đã bị Lạc Tử Dạ bắn rõ thảm rồi

Chưa tính đến chuyện lúc này bọn họ đang bị thương, dù cho không bị thương..

với kỹ thuật bắn cung tài tình này của Lạc Tử Dạ, bọn họ suy đi ngẫm lại vẫn cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của nàng.

Nhớ lại ánh mắt xấu xa lúc nãy của Lạc Tử Dạ, hiện giờ bọn họ biết rõ trong khu rừng kia có vấn đề, có điều “biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn phải lên núi”.

Long Ngạo Địch liếc nhìn bọn họ nhưng không nói gì cả mà dứt khoát cưỡi ngựa vào trong rừng! Nhìn bóng lưng cương nghị rắn rỏi, toát ra khí thế sát phạt từng trải trên chiến trường và dục vọng chinh phục quyết thắng của hắn, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh đưa mắt nhìn nhau

Lúc này bọn họ không thể không công nhận rằng, xét về khí phách, bọn họ còn thua xa Long Ngạo Địch.

Sau khi Lạc Tử Dạ cưỡi ngựa nhanh như bay lao vào trong rừng, nàng lập tức nhớ lại đổ Vương tử Hợp Tề lén đưa cho mình lúc trước, hình vẽ trên tấm bản đồ chỉ dẫn các phương hướng và vị trí.

Nàng khẽ nhếch miệng, ngoảnh đầu nhìn lại những người phía sau: “Các cục cưng bé bỏng ơi, mau đến đây với gia nào! Hôm nay gia muốn gột rửa sạch sẽ từ thân thể đến linh hồn của các ngươi!”

Thân thể ư?

Khóe miệng Long Ngạo Địch khẽ run lên, hắn nghi ngờ không biết có phải mình đã nghĩ bậy bạ không

Hắn đang ở chếch hướng Lạc Tử Dạ, ngược lại cũng không tranh cãi với nàng mà lập tức phóng ngựa lao tới! Móng ngựa vừa chạm đất, không biết tại sao mặt đất lại đột nhiên sụt xuống, phát ra một tiếng “rầm”..

Cả người lẫn ngựa đều lọt xuống một cái hố to!

“Bum!”

Bên dưới vẫn còn vang lên một tiếng nổ mạnh, đó là âm thanh thuốc nổ...

Lạc Tử Dạ khẽ xoa trán, cất lời cảm thán: “Món khai vị, món khai vị ấy mà, các ngươi không cần quá sợ hãi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK