Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thế nhưng trên người ông vẫn lộ ra mấy phần uy nghiêm, có thể nhìn ra dáng vẻ oai phong một cõi năm nào

Nhiễm Lục mở miệng bẩm báo: “Là Vương phái Mân Việt đi bảo vệ Lạc Tử Dạ, mới đầu Mân Việt cũng không muốn, hẳn chỉ là trùng hợp!” Lão Vương gia là một người lười biếng, hồi đó đặt tên cho mười thủ hạ tín nhiệm nhất, ông trực tiếp lấy tên từ Nhiễm Nhất tới Nhiễm Thập

Hắn đứng thứ sáu nên có tên là Nhiễm Lục.

“Nếu chẳng qua là trùng hợp vậy tạm thời để mặc nó

Lần này Mân Việt tới đảo Thiên Lãng, nếu có thể nhớ ra chuyện khi trước, đối với nó mà nói có lẽ là chuyện tốt!”3Biểu cảm của Phương Thiên Hàn lạnh nhạt, nói một câu như

vay.

Nhiễm Lục gật đầu, nói tiếp: “Có cần thuộc hạ phái người tới trồng chừng không?” “Không cần!” Phượng Thiên Hàn khoát tay, hỏi lại một câu: “Đã giăng lưới xong hết chưa?”

“Giăng xong rồi! Xin lão Vương gia yên tâm, lần này Đồ Phù Tử mọc cánh cũng khó mà thoát được!” “Rất tốt! Bắt được Đồ Phù Tử, bản vương lại phải gặp con dâu mà vương nhi chọn cho bản vương trước

Mấy ngày trước, Nhiễm Thất truyền tin tới, nói gì nhỉ? Thái độ của Lạc Tử Dạ đó đối với cha chồng là muốn xem trưởng bối có thái độ thể nào trước?” Vừa nói đến đây, hình như Phượng Thiên Hàn1cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Nhiễm Lục lặng lẽ nhìn Phượng Thiên Hàn, hỏi một câu: “Lão Vương gia định đối đãi với thiếu Vương phi tương lai như thế nào? Đúng rồi, Mân Việt xé hết mấy chục loại phương thuốc làm đàn ông có thai lần trước ngài gửi đi rồi

Còn vì sao hắn làm vậy, hắn cũng không nói nhiều, chỉ truyền tin lại rằng lão Vương gia ngài không cần bận tâm, vương phủ sẽ không tuyệt hậu đậu.”

Phượng Thiên Hàn nghe xong bèn vuốt râu, dường như suy nghĩ một lúc mới nói: “Bản vương biết rồi! Còn đối đãi với Lạc Tử Dạ thế nào..

Đương nhiên phải dạy bảo rồi, Phượng Vô Trù còn không dám ngang ngược trước mặt ông8đây, chỉ là một tên Lạc Tử Dạ còn phản trời được chắc?”

Ông vừa nói thế, khóe miệng Nhiễm Lục giật giật.

Trong lòng hắn lặng lẽ nói: Vương không dám ngang ngược trước mặt ngài, đó là bởi vì một khi ngài ấy định ngang ngược, làm trái lại ý của ngài, ngài đều lập tức cầm dải lụa trắng tuyên bố muốn treo cổ, vừa khóc vừa quẩy, Vương dám ngang ngược trước mặt ngài sao? Đâu phải ngài ấy không muốn sống yên ổn qua ngày! Nhưng Lạc Tử Dạ này thì khác..

Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được lại nói: “Lúc này Vương đã lên núi tuyết, theo lời tiểu thư Tịch Nghiêu nói, là vì muốn tìm chồn bằng gì đó cho Lạc9Tử Dạ, đủ thấy Vương coi trọng Lạc Tử Dạ, không chừng đến lúc đó Vương sẽ vì bảo vệ vợ mà không cần phụ vương!”

Trên đời này, minh chứng về chuyện lấy vợ quên cha mẹ còn ít à? Không chừng Vương cũng là một trong những đứa con bất hiếu đó! Nhiễm Lục suy đoán về cuộc sống tuổi già của Phương Thiên Hàn không có ai hiếu thuận như vậy, bèn kiến nghị: “Nếu Vương thích Lạc Tử Dạ như vậy, ngài cứ mở một mắt nhắm một mắt đi, đừng so đo với Lạc Tử Dạ!”

Mà sau khi hắn nói thế, ánh mắt Phượng Thiên Hàn càng lạnh lẽo, không để ý tới kiến nghị của Nhiễm Lục, chỉ nhìn chằm chằm hẳn7rồi mở miệng hỏi: “Ngươi nói gì? Vương nhi đi lên núi tuyết?”

“A? Vâng, đúng thế! Vương đã đi hai ngày rồi, hôm nay chắc đã đến đỉnh núi tuyết, chắc hẳn đã hội họp với tiểu thư Tịch Nghiêu rồi, còn chuyện đã bắt được chồn băng hay chưa thì không biết

Ngài giúp Vương đi bắt Đồ Phù Tử là vì lấy lại Đế Thác cho Vương, lại không ngờ rằng...” Lại không ngờ rằng Vương càn quấy như vậy, đích thân lên núi tuyết.

Phượng Thiên Hàn nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo, cắn răng nói: “Chuyện nó muốn đi núi tuyết, ban đầu tại sao không ai nói với bản vương? Càn quấy! Đúng là quá càn quấy! Hàn độc trên người nó, đến núi tuyết nổi à? Mân Việt và Diêm Liệt đang làm cái gì thế hả, tại sao không ngăn cản?”

“Cái này..

Lúc trước thuộc hạ cũng từng hỏi Diêm Liệt rằng vì sao hắn không bẩm báo với ngài, hôm qua Diêm Liệt viết thư hồi âm, nói là tưởng Mân Việt báo với ngài rồi

Hắn còn cho rằng lúc này ngài giúp đỡ bắt Đồ Phù Tử là vì ủng hộ việc Vương tới núi tuyết, để Vương yên tâm ra tay làm việc của mình, cho nên hắn không bẩm báo! Còn vì sao Mân Việt không bẩm báo, có lẽ là quên, cũng có lẽ là biết không ngăn cản được Vương, bẩm báo chỉ có thể khiến ngài lo lắng! Còn vì sao bọn họ đều không cản, e rằng là không ngăn được!” Nhiễm Lục nói xong lời này liền không lên tiếng nữa.

Sắc mặt Phượng Thiên Hàn xanh lét, lạnh giọng cả giận nói: “Trái lại bản vương muốn xem thử Lạc Tử Dạ đó là ba đầu sáu tay cỡ nào mà có thể mê hoặc vương nhi của ta như vậy! Nếu vương nhi của ta chết trong tay Lạc Tử Dạ, bản vương không...”

Nói tới đây, ông đã giận tới mức không nói lên lời, đây hiển nhiên là bừng bừng lửa giận, cũng đã có thành kiến rất lớn với Lạc Tử Dạ! Nhiễm Lục nuốt nước miếng, trong lòng lặng lẽ thắp một cây nến cho Lạc Tử Dạ vì đã đắc tội lão Vương gia

Hắn mở miệng nói: “Lão Vương gia, thực lực của Vương không thể nghi ngờ, chắc hẳn sẽ không sao, ngài đừng nên quá lo lång!” “Đó là núi tuyết đấy! Ngươi cho là trò đùa à?” Giọng Phượng Thiên Hàn ngày càng lạnh hơn.

Nhiễm Lục không nói gì, yên lặng than thở...

Mà vào lúc này, Lạc Tử Dạ và Mân Việt đang đi lên núi, không biết tại sao nàng bỗng dưng hắt hơi một cái

Đây là có người nhớ tới nàng à?

Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên “Vèo!”, “Vèo!” mấy tiếng, là tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí

Lạc Tử Dạ lập tức kéo Mân Việt: “Cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK