Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3ã nói ra lời này lại khiến đầu óc Lạc Tử Dạ tỉnh táo hẳn ra

Thật ra lời của Thanh Thành cũng không phải là sai

Mặc dù không dễ nghe nhưng hoàn toàn chính xác, rõ ràng nàng đã không thể đáp lại Doanh Tần nhưng vẫn nói muốn làm bạn bè, điều này thật sự khiến cho Doanh Tần ôm hy vọng, hơi ích kỷ.

Nàng rủ mắt nhìn thoáng qua Thanh Thành: “Người đứng lên trước đi, đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói chuyện với hắn!” Lần trước ở trong hang núi, thật sự đã nói rõ, khi ấy Doanh Tần đã tỏ vẻ bản thân sẽ lùi bước

Thế nhưng ý của Thanh Thành rõ ràng là Doanh Tần lui bước vẫn chưa đủ, còn muốn bọn họ phải dứt khoát không qua lại nữa

Chuyện này hiển nhiên khiến tâm trạng3nàng không tốt!

Thanh Thành nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Tử Dạ, nói: “Lời của Thái tử có tin được không?”

Nghe hắn hỏi lời này, nàng lại đánh giá Thanh Thành một lượt, mở miệng nói: “Thanh Thành, ngươi có thật chỉ là hộ vệ bên cạnh Doanh Tần không?” Hắn nói chuyện, từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào lòng người

Điều này cũng cho thấy hắn hiểu được lời nói nào có thể khống chế lòng người, hoàn toàn không giống với vẻ ngu xuẩn đột xuất như bình thường của hắn

Chuyện này không thể không làm cho người ta hoài nghi, biểu hiện bình thường của hắn đều là giả dối

“Chỉ là hộ vệ cũng tốt, không phải cũng được

Nhưng tóm lại, ta không phải loại người gây bất lợi cho công tử, cũng sẽ1không để cho bất kỳ kẻ nào gây bất lợi cho hắn!” Nói đến đây, Thanh Thành đứng lên.

Trên gương mặt tuấn tú của gã lộ ra chút lạnh lẽo.

Vẻ mặt Lạc Tử Dạ như cười như không: “Vì vậy, nếu gia không đáp ứng những gì người vừa nói thì rất có thể ngày sau người sẽ ra tay với gia?” “Đúng vậy!” Thanh Thành nhìn thẳng Lạc Tử Dạ, nhìn chòng chọc vào ánh mắt của nàng, nói tiếp: “Thanh Thành không dám nói bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng nếu có ý định ra tay với Thái tử, sợ rằng đó cũng là một chuyện phiền phức đối với Thái tử! Nhưng suy cho cùng, giữa ta và người không có oán hận, chuyện có thể nói rõ để giải quyết thì không cần phải động võ, không6phải sao?”

Hắn vừa nói ra lời này, Lạc Tử Dạ gật đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Vậy giả sử như, bản Thái tử đã nói rõ với Doanh Tần, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn làm bạn bè thì sao?”

“Vậy thì xin Thái tử, quân tử kết giao nhạt như nước”!” Thanh Thành xoay người, hành lễ

Vì vậy, ý của Thanh Thành coi như đã rõ.

Cũng không phải là gã muốn Lạc Tử Dạ và Doanh Tần bất hòa, cho nên cũng không cần nàng vô duyên vô cớ, không nói không rằng, tự dưng cắt đứt liên hệ với Doanh Tần, càng không cần Lạc Tử Dạ cố ý nói những lời khó nghe để kích động Doanh Tần giữ khoảng cách với nàng

Bởi nếu như vậy, đừng nói là Lạc Tử Dạ có thể đồng ý hay không, ngay cả Doanh4Tẩn không hiểu mô tê gì cũng chưa chắc chịu đựng được.

Người ta nói đau dài không bằng đau ngắn, nhưng đau ngắn lại quá đau, đau đến tận xương tủy, như vậy cũng có thể chết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK