Bên tại vẫn còn vang lên tiếng của tên để tiện này nữa! Nàng uất nghẹn, không khởi nghiến răng ken két, cố khống chế cảm xúc của mình. Nàng biết hiện giờ mình không thể tỏ ra quá kích động,2nếu không, sẽ dễ dàng dấy lên sự nghi ngờ của hắn, khiến hắn hoài nghi mình là con gái! Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, nàng vẫn không thể nào chịu nổi. Nàng hung hăng vỗ mạnh một cái vào tay của hắn!
Đồng thời quay đầu, nhìn dung nhan tuấn tú đến vượt xa cả thần ma kia của hắn, nàng nghiến răng giận dữ quát: “Cút ngay! Ông đây đã nói là mỡ rồi còn gì, mẹ kiếp, mỡ với cơ mà giống nhau được à?!” Cú đập này, nàng6vỗ rất mạnh. Mi tâm của Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhíu lại, thu tay về. Ánh mắt hắn hơi sâu hơn, nhìn ánh mắt giận dữ nhìn hắn trừng trưng của nàng, hắn trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Thực sự là như vậy
sao?”
Hắn biết, đúng là mỡ và cơ không hề giống nhau. Mà nguồn gốc của tất cả những chuyện này, cũng là do bao nhiêu năm nay, Nhiếp chính vương điện hạ vốn không gần nữ sắc. Tuy hắn biết rõ cơ thể của đàn ông và phụ3nữ có sự khác biệt rất lớn. Nhưng cảm giác khác biệt cụ thể khi sờ vào thế này thì hắn chưa từng tự mình trải nghiệm, thế nên hiện giờ cũng khó mà phân biệt ra được.
Lạc Tử Dạ lại trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Hỏi thừa! Nếu không thì người cho là cái gì?”
Nói xong câu này, dường như nàng vẫn còn cáu tiết, nhóm nửa người dậy trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng gia không giống người, là vì gia là con gái hay9sao chứ? Ngươi đã từng thấy cô gái nào mà ngực nhỏ như thế này chưa?”
Nàng nói xong, còn nghiến răng hơi ưỡn ngực về phía hắn để minh họa cho lời nói của mình. Ngực của nàng vốn không nhỏ, nhưng vì dùng vải quấn lại nên nhìn có vẻ rất phẳng. Nàng ưỡn như thế này, cũng chẳng nhìn được ra vấn đề gì. Câu nói của nàng vô cùng khí phách, nhưng sau gáy lại không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nói mấy câu như thế này, kích động như4thế này, đương nhiên là vì muốn làm cho hắn tin tưởng. Những nàng biết rõ, người trước mặt mình đây có thể coi là nửa biến thái, chưa biết chừng còn muốn lột nàng ra để kiểm chứng ấy chứ! Thời điểm này, chỉ có thể hy vọng Thượng đế phù hộ, để cho hắn lúc này bình thường một chút, bớt biến thái một chút thôi!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong những lời này, đôi mắt ma mị như trầm mê, trừng trừng nhìn thật kỹ phần ngực của nàng một lúc, mãi lâu sau cũng không nói năng gì. Lạc Tử Dạ nhìn ánh mắt này, từ sau gáy toát mồ hôi lạnh, biến thành cả đầu đếu mướt mồ hôi lạnh. Nàng nuốt nước bọt một cái, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác kích động muốn vòng hai tay lên bảo vệ ngực mình!
Nhưng nàng biết rõ, lúc này nếu nàng thật sự đưa tay lên che ngực thì vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Nàng cố gắng cứng đầu cứng cổ không động đậy, cứ vậy trầm mặc kiên trì một lúc lâu. Nàng cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, vì nàng biết rất rõ rằng, chỉ cần lần này có thể lừa gạt hắn thành công thì sau này tỉ lệ hắn nghi ngờ nàng không phải đàn ông cũng sẽ nhỏ hẳn đi! Từ hôm nay trở đi, nàng cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều!
Mà Nhiếp chính vương điện hạ thì nhìn trừng trừng thật kỹ một lúc lâu, rồi lại trầm mặc một lúc lâu thật lâu, cuối cùng mới nói: “Đúng thế, Cô rất ít khi nhìn thấy cô gái nào ngực phẳng như thế này!” Những người mà Nhiếp chính vương nhìn thấy, đương nhiên đại đa số đều là cô nương nhà quý tộc. Mà mấy cô nàng quý tộc này, cơ bản đều đã được gia tộc giáo dưỡng rất kỹ càng, chưa biết chừng tương lai sẽ được đưa vào cung làm hoàng phi, thế nên, mấy loại đồ bổ như đu đủ hầm tuyết nghêu gì đó, đương nhiên cũng không thể thiếu được. Vì thế, kích thước bình quân của ngực, đại để là đều không khiến người ta quá tuyệt vọng. Mà hiện giờ ngực của Lạc Tử Dạ bị quân lại thế này...
Thực sự là... phẳng đến mức khiến người ta quá tuyệt vọng mà!!!
Cũng chính vì thế, sau một khoảng thời gian suy tư ngắn ngủi, Nhiếp chính vương điện hạ cũng dần đập tan hoài nghi trong lòng mình. Hoặc giả nên nói là, từ tất cả những hành động hào phóng quá mức của Lạc Tử Dạ, thậm chí biểu hiện còn bỉ ổi hơn cả đàn ông, cùng với xét trên phương diện yết hầu của y, thì trước giờ Nhiếp chính vương điện hạ cũng chưa từng nghi ngờ y sẽ là một cô gái! Lúc này, sau một khoảng thời gian ngắn quan sát kỹ càng, đương nhiên hắn cũng càng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, hắn bèn nằm xuống, nhưng trong lòng lại lẳng lặng nhủ thầm, tuy rằng không biết cái thứ kia trên người Lạc Tử Dạ là cơ hay là mỡ, nhưng sờ vào cảm giác cũng rất tuyệt. Cái cảm giác... khiến người ta phát nghiện! Thấy cuối cùng hắn cũng nằm xuống, Lạc Tử Dạ biết tạm thời coi như mình đã an toàn rồi! Nàng cũng run rẩy tim gan nằm xuống, trong lòng lại thầm tự cảnh cáo mình, sáng sớm ngày mai, vừa thấy mặt trời ló rạng, là lập tức phải bò dậy ngay! Nói cho đối phương biết, mình ngủ đủ rồi, sau đó, phi ngay về phòng! Từ nay về sau, cách xa cái tên cuồng ma này ra một chút, để tránh xảy ra những chuyện khiến thần kinh của nàng sụp đổ như thế này!
Nghĩ vậy, nàng ôm tâm trạng thấp thỏm, cũng nằm xuống nhìn lên đỉnh màn. Vừa đặt lưng xuống, nàng đã bị người ta kéo vào lòng! Khóe môi nàng run lên, không động đậy, thực ra là cũng chẳng dám động đậy. May mà lúc này Nhiếp chính vương điện hạ cũng coi như yên tĩnh được một chút, không tiếp tục làm mấy chuyện bỉ ổi, mạo phạm khiến thần kinh của nàng sụp đổ, thậm chí là còn sợ vãi cả tè, cảm giác như có thể đã tè cả ra quần rồi nữa!
***
Trong điện dần chìm vào sự tĩnh lặng. Ở bên ngoài phòng, Diễm Liệt và hai huynh đệ Ma Già, Ma Tà vểnh tai lên nghe lén cả nửa ngày trời. Nghe thấy trong phòng gần như không còn tiếng động gì nữa, họ mới quay sang nhìn nhau, mỗi người đều nuốt nước miếng một cái. Cũng không biết hai người kia thực sự yên tĩnh ngủ rồi hay là vừa làm chuyện gì khác khiến đám trai thẳng như họ không thể chấp nhận nổi và lúc này làm xong rồi nên mới đi ngủ nữa.
Nghĩ tới đây, cả đám bọn họ lại không khỏi quay sang nhìn nhau.
Nếu thực sự là đã làm chuyện gì đó khiến họ không thể chấp nhận nổi, hơn nữa tốc độ hoàn thành còn nhanh như vậy, thì người bên trên là ai?! Nghĩ vậy, họ lẳng lặng nhìn lên trời cao, trong lòng hơi vương chút âu lo, chắc không phải Vương đâu nhỉ?!
Mà ở nơi xa xôi...
Vẫn còn có một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn về phía căn phòng này. Đó là một đôi mắt của con gái, trong ánh mắt sáng lấp lánh mang theo vẻ mị hoặc, trong vẻ mị hoặc còn thoáng lóe lên vẻ căm hận khó có thể che lấp được! Cũng vì thế, mà đôi tay giấu dưới tay áo của nàng ta siết chặt lại! Nhưng dù là vậy, lúc này nàng ta cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, không dám tiến lại gần.
Cùng lúc đó, phía sau lưng nàng ta bỗng vang lên tiếng bước chân. Nàng ta thoáng giật mình, đang định quay người rời đi, một tiếng nói trong trẻo mang theo sự vui vẻ của một cô gái chợt truyền tới: “Sao thế, công chúa Long Chiêu cũng tới rồi sao? Ngươi vào quốc tự mà sao ta không nghe thấy người khác nói gì nhỉ?”
Nàng vừa dứt lời, Võ Lưu Nguyệt có muốn lẳng lặng rời đi cũng là chuyện không thể nào nữa rồi. Nàng ta chỉ có thể quay đầu nhìn nàng, sau khi nhận ra đối phương là ai, nàng ta mới chậm rãi lên tiếng: “Thì ra là Vân tiểu thư!” Vân Tiêu Náo gật đầu, nhìn cô ta một lát rồi lại liếc mắt nhìn về phía tẩm điện mà Phượng Vô Trù đang ở, cùng với vẻ căm hận trên mặt Võ Lưu Nguyệt mà nàng ta chưa kịp giấu đi. Nàng thoáng kín đáo nhướng mày một cái.
Tuy tính cách của nàng vốn hoạt bát vui vẻ, nhưng Vân Tiếu Náo cũng là con gái xuất thân từ danh môn thế gia, đương nhiên nàng có thể hiểu ý nghĩa biểu cảm hiện giờ của Võ Lưu Nguyệt là gì?
Nàng từ tốn mỉm cười, nói: “Công chúa Long Chiêu, vì đem lòng thầm thương trộm nhớ Nhiếp chính vương điện hạ nên mới đứng đây nhìn lâu như vậy sao?”
Võ Lưu Nguyệt không ngờ được là nàng lại thẳng thừng như vậy, nên nàng ta thoáng sững sờ một chút. Sau khi hồi thần lại, nàng ta bật cười, giống như nghĩ thông suốt chuyện gì đó, cũng thẳng thắn gật đầu đáp lời không hề giấu diếm: “Đúng thế! Hơn nữa, nếu bản công chúa nhớ không nhầm, hình như Vân tiểu thư cũng vì thầm thương trộm nhớ Thái tử, nên mới xuất hiện ở quốc tự thì phải?! Giờ chứng kiến cảnh tượng này, nghe Nhiếp chính vương Thiên Diệu yêu cầu Thái tử Thiên Diệu thị tẩm, biết được tin này rồi, trong lòng Vân tiểu thư không thấy hụt hẫng sao?”
Nghe nàng ta hỏi vậy, Vân Tiêu Náo cũng quay sang nhìn về phía đại điện kia. Vẻ vui vẻ trên khuôn mặt nàng cũng dần chìm xuống, trở nên thận trọng và thâm trầm. Nàng nhẹ nhàng nói: “Thái tử đã nói rất rõ ràng với ta, bản thân y là đoạn tụ, y thích đàn ông! Mà Nhiếp chính vương điện hạ thì cả thiên hạ này, ai ai cũng đều công nhận rằng hắn là người đàn ông ưu tú nhất! Nhìn thấy người đàn ông mình thích đạt được tâm nguyện, ở bên người đàn ông ưu tú như vậy, đương nhiên ta vô cùng vui sướng, vì sao phải thấy hụt hẫng chứ?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Võ Lưu Nguyệt lạnh hẳn đi, tức giận hỏi: “Vân tiểu thư nói như vậy, liệu có phải là lời nói thật lòng chăng?”
Vân Tiêu Náo gật đầu: “Đương nhiên! Thế nên công chúa định liên hợp với ta chia rẽ hay phá hoại bọn họ, chỉ e là không thể nào rồi!” Nói đến câu này, trên mặt Vân Tiêu Náo dần lộ ra vẻ xa cách. Mà nét mặt kia, bên dưới vẻ xa cách, còn thoáng có chút châm chọc và cảnh cáo.
Nàng biểu lộ một cách rõ ràng và trọn vẹn cho Võ Lưu Nguyệt hiểu rằng, nàng hiểu rõ mục đích của Võ Lưu Nguyệt khi hỏi nàng câu hỏi đó. Không có gì khác ngoài việc muốn lôi kéo đồng minh để cùng chia rẽ bọn họ, thậm chí là đối địch ám hại Thái tử.
Nàng hiểu rõ mục đích của đối phương, nhưng nàng từ chối.
Vân Tiêu Náo thẳng thắn như thế này, Võ Lưu Nguyệt cũng không tiện nói thêm điều gì. Sau khi trầm mặc mất một lúc, nàng ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng lẽ Vân tiểu thư chưa từng nghĩ rằng, nếu hai người họ thực sự ở bên nhau, ngôn luận của thể tục sẽ nhấn chìm họ thể nào hay sao? Vân tiểu thư nguyện ý nhìn người đàn ông mà mình yêu thương bị những người khác hoa tay múa chân, trở thành đề tài trong câu chuyện đầu đường đầu ngõ của người đời hay sao?”
Nàng ta nói ra mấy lời này, là muốn lợi dụng sự ái mộ một lòng một dạ đối với Lạc Tử Dạ của Vân Tiêu Náo. Vân Tiêu Náo nghe xong, sắc mặt rất lãnh đạm, thản nhiên không mặn không nhạt đáp: “Tuy không muốn nghe thấy mấy lời quá quắt đó, nhưng ta cũng không cho rằng đó là lý do khiến ta phải phá hoại, chia rẽ họ! Trong lòng ta, chuyện ghê tởm nhất trên thế gian này, không có gì hơn chuyện mang danh nghĩa quan tâm và yêu thương để đi hãm hại người mà mình yêu thương. Mà quan điểm của ta, ta không tham vọng công chúa có thể thông cảm, đồng lòng, chỉ mong công chúa ít nhất cũng có thể hiểu!”
Nói tới đây, nàng cũng bày tỏ một cách rõ ràng rằng, bản thân mình sẽ không cùng một giuộc với Võ Lưu Nguyệt.
Võ Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì với nàng nữa, quay người định bỏ đi rồi lại nói: “Ta vốn chỉ định phá hoại quan hệ của họ, rồi nể tình liên minh giữa ta và người mà tha cho Lạc Tử Dạ một mạng, vì dù sao, y cũng là người mà người thầm thương trộm nhớ. Thế nhưng, nếu ngươi đã coi thường không hợp tác với ta, ta cũng không muốn nói nhiều. Như vậy, chuyện liên quan đến tính mạng của Lạc Tử Dạ, ngươi tự mà cân nhắc đi!” Câu nói này cũng coi như một lời uy hiếp. Mà Vân Tiêu Náo, cũng chẳng phải loại người dễ đối phó! Sau khi nghe xong câu này, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng Võ Lưu Nguyệt rồi nói: “Vậy sao? Có điều, thứ cho ta nhắc nhở công chúa. Quốc tự là nơi mà nếu không có mệnh lệnh của Hoàng đế, không phải người của quốc gia ta lại dám tự tiện bước vào, thì dù theo luật pháp của bất cứ quốc gia nào, cũng vẫn là tội chết! Hôm nay ta bước vào đây, là có Thái tử bảo lãnh, lại thêm ta là người của Thiên Diệu, nên mới có thể bình an vô sự. Còn công chúa điện hạ thì sao? Ta cũng chưa từng nghe nói đến chuyện công chúa cũng được Hoàng để nước ta phê chuẩn cho vào quốc tự! Nếu như sau ngày hôm nay, Thái tử không có chuyện gì, thì chuyện đêm nay từng nhìn thấy công chúa, ta cũng có thể coi như không nhìn thấy!”
Nói tới đây, đột nhiên nàng kéo dài giọng ra, cười lạnh nói: “Nhưng nếu hôm nay Thái tử có chuyện gì không may, thì những gì hôm nay ta nhìn thấy có truyền ra ngoài hay không, có khiến công chúa mất đi tính mạng vì tự tiện xông vào quốc tự Thiên Diệu ta hay không, ta không dám đảm bảo đâu!”