Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dường như hắn đã tưởng tượng được cảnh mình thắng rất nhiều bạc, cưới được người vợ xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẽ cưỡi tuấn mã, đi lên đỉnh cao của vinh quang, cảnh tượng hoàn mỹ nhất của đời người!

Ngay lúc hắn vui vẻ đến phát điện trong lòng, Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!”

“Rõ!” Sau khi Tiêu Sơ Cuồng dứt lời, ngoài cửa không còn âm thanh gì nữa.

Tâm trạng của Lạc Tử Dạ không tệ, sau khi thoa thuốc xong nàng liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức nội lực

Canh hai tối nay nàng phải tiến cung, hiển nhiên không thể ngủ ngon được, tốt nhất là nên luyện công.

Trong lúc suy tư, nàng tụ khí vào đan điền, bắt đầu vận công.

Lúc này, bên trong dịch quán có một bóng người bay2vào phòng Minh Dận Thanh

Mấy hôm nay, nội thương trên người Minh Dận Thanh đã hồi phục hơn phân nửa

Hắn nhìn bóng người kia, nhíu mày hỏi: “Có phải trong nước xảy ra chuyện lớn gì không?”

“Khởi bẩm Vương gia, hình như gần đây cả tộc Công Tôn ngày càng không biết thân biết phận! Xem ra bọn họ cũng có ý đồ với hoàng vị

Vương gia, ngài có nên cân nhắc chuyện nhanh chóng về nước không?” Nếu tiếp tục ở lại Thiên Diệu thì không có hổ trong núi thì e là đám khỉ ở Phượng Minh đều tự cho mình là đại vương mất!

Minh Dận Thanh nghe vậy, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nheo lại, trong chúng cay độc như một con rắn, Hắn nghiến răng nói: “Bản vương thật sự muốn đi! Nhưng tên Doanh Tần kia..

Bản vương7không giết được hắn, hắn liền ra không ít sát chiều

Chắc chắn là nếu lúc này bản vương ra khỏi dịch quán thì sẽ có thích khách đến lấy mạng bản vương!”

Gần đây hắn đã bị người khác theo dõi, đương nhiên độ nhạy bén của hắn đủ để nhận ra điều này.

Hắn càng âm thầm hận Doanh Tần hơn nữa

Vốn dĩ hắn muốn lấy tính mạng của đối phương nhưng thất bại cũng thôi đi, lại còn rước phiền phức vào người

Điều này làm hắn hiểu rõ, Doanh Tần là một nhân vật khó đối phó, hơn nữa đối phương còn thật sự nổi giận và muốn lấy mạng của hắn!

Ý thức rõ được điều này, Minh Dận Thanh cực kỳ buồn bực.

Hắn hoàn toàn không rõ, chỉ là một người đàn ông ở thanh lâu thôi mà lấy đâu ra thể lực9lớn như vậy chứ! Khó trách Phượng Vô Trù từng nói Doanh Tần mới là chướng ngại lớn nhất

Hắn mơ hồ cảm thấy, nhất định Doanh Tần có quan hệ với vị trong cung kia! Hắn vừa dứt lời, hạ nhân lập tức nói: “Vậy Vương gia, người tính làm thế nào?” Nếu không trở về, có thể thế lực nhiều năm qua của bọn họ ở Phượng Minh sẽ bị lật đổ

Thế nhưng Vương gia bị trọng thương chưa lành, nếu đi sẽ gặp phải thích khách và mất mạng, hình như cái giá phải trả còn lớn hơn!

Trong khi họ còn đang mắc kẹt giữa hai cái khó, đột nhiên ngoài cửa có người nói: “Khởi bẩm Vương gia, Đại hoàng tử Long Chiêu muốn bí mật hẹn gặp ngài, hắn nói có thể nhổ cái đinh trong mắt giúp ngài, hy5vọng ngài nể mặt!” Người bên ngoài vừa dứt lời, sắc mặt mấy người trong phòng lập tức biến đổi.

Có người lập tức mở miệng: “Vương gia, bởi vì lần trước chúng ta tin tưởng Võ Hạng Dương nên mới mất mặt trước Lạc Túc Phong như vậy, hơn nữa còn bị ngã đau như thế! Cặp huynh muội kia chẳng tốt đẹp gì, thuộc hạ cho rằng Vương gia vẫn nên để phòng họ thì hơn, không nên hợp tác gì với họ nữa!” Bọn họ vẫn còn nhớ rõ những thanh kiếm chôn ở hậu viện của Vương gia lần trước

Mặc dù cuối cùng đồ vật hối lỗi với Lạc Tử Dạ là do Võ Hạng Dương đưa ra nhưng lần đó vẫn là họ bị mắc lừa, bị gài bẫy

Vậy nên hắn cho rằng, Vương gia thật sự không nên hợp3tác với Võ Hạng Dương lần nào nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK