Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thế nhưng trong nhận thức của hắn, hắn lại cho rằng Lạc Tử Dạ muốn tìm hắn nói nguyên do rõ ràng chỉ vì nàng muốn sửa lời, muốn tiếp tục lợi dụng tình cảm của Vương mà thôi.

Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy, vẻ mặt khẽ thoáng cứng đờ

Nàng không ngốc, đương nhiên nàng có thể hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn

Thế là nàng nhướng mày: “Cho nên dù bây giờ ta có nói gì đi chăng nữa thì người cũng không tin ta, có đúng không?”

“Điều mà ngài cần là Vương tin ngài chứ không phải thuộc hạ tin ngài! Còn chuyện lời trăng trối, thuộc hạ sẽ không nói lại với Vương, vậy Thái tử còn để ý cái gì? Thuộc hạ xin cáo lui!” Hắn nói xong lời này liền chắp3tay hành lễ rồi lùi về phía sau.

Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay một lúc lâu

Vốn dĩ nàng còn muốn giải thích thêm một câu nhưng nhìn dáng vẻ “ta không muốn nghe” của hắn, rồi cẩn thận ngẫm nghĩ thì cảm thấy hắn nói cũng đúng

Thật ra nàng muốn Phượng Vô Trù tin tưởng nàng, Mân Việt có tin nàng hay không cũng chẳng sao

Vậy thì chẳng cần phải giải thích với Mân Việt làm gì.

Nàng xoay người đi vào khoang thuyền của Hiến Thương Mặc Trần

Vừa vào trong nàng đã ngửi thấy mùi thôi thối, chính là mùi bốc ra từ miệng vết thương và vùng da bị thối rữa

Mặc Tử Uyên đang chăm sóc hắn, hình như hắn vẫn đang sốt cao không giảm

Lạc1Tử Dạ nhìn cảnh tượng này, đuôi lông mày cau chặt: “Các ngươi biết rõ sức khỏe hẳn không chịu được tình trạng lắc lư trên biển nhưng tại sao vẫn nhất quyết đưa hắn ra biển vào lúc này? Không thể đợi đến khi vết thương trên người hắn lành lại rồi hẵng trở về đại lục Huyên Ngự ư?” Mặc Tử Uyên lập tức đáp lời: “Bệ hạ có việc riêng cần xử lý nhưng vì người chạy đến thảo Thiên Lãng đã làm chậm trễ không ít thời gian, nếu bây giờ không về ngay thì không kịp nữa!”

Lạc Tử Dạ không hỏi bọn họ cần phải xử lý chuyện gì, bởi vì trong lòng nàng thừa biết cho dù mình hỏi thì Mặc Tử Uyên cũng không nói

Nhưng nàng rất không tán thành cách8giải quyết của bọn họ

Nàng nhướng mày nhìn Mặc Tử Uyên, lên tiếng hỏi: “Việc các ngươi phải xử lý còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn sao?”

Câu hỏi của nàng khiến Mặc Tử Uyên thoáng lặng đi trong giây lát

Cuối cùng, hắn nhìn Hiến Thương Mặc Trần, thấp giọng nói: “Đối với bệ hạ thì đúng là như thế?

Hắn đã nói đến mức này, Lạc Tử Dạ cũng không tiện nói thêm điều gì

Nàng chỉ đành lắc đầu: “Ta cảm thấy, có lẽ các ngươi cần học một câu: giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt!”

“Bệ hạ vĩnh viễn chỉ tin vào câu cơ hội không chờ đợi ai?!” Giọng điệu Mặc Tử Uyên càng thêm cứng rắn.

Sau đó cả hai đều im lặng hồi lâu

Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn9người đàn ông đang hôn mê

Nàng không biết trên vai vị đế vương trẻ tuổi này phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm nặng nề đến nỗi xem nhẹ tính mạng bản thân như thể

Nhưng nàng cảm thấy tất cả bề tôi và con dân của hắn thật may mắn vì có một vị đế vương giàu trách nhiệm, vì quốc gia mà không mang tính mạng của bản thân như hắn.

Sau khi thuyền tăng tốc, chỉ một ngày rưỡi bọn họ đã vào bờ.

Điều bất ngờ là trên bờ không có nhiều người đến đón tiếp bọn họ như trong tưởng tượng của Lạc Tử Dạ

Ven bờ chỉ có một ông già ngồi câu cá

Lạc Tử Dạ vừa bước từ trong khoang thuyền ra, ông già kia đã quăng lưới câu về phía nàng

Con giun đỏ như7máu móc trên lưỡi câu làm cho Lạc Tử Dạ buồn nôn

Nàng vội vàng lùi ra đằng sau mới tránh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK