Khóe môi gã giật giật, không nói không rằng chỉ lén lút *** con dao phay xuống. Vào hoàng cung tham dự thọ yến của Bệ hạ, Ngự lâm quân canh gác ở cống làm sao có thể để cho gã mang dao phay vào được?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ, nàng vừa ra ngoài đã nhìn thấy bên ngoài cửa có dân chúng đang len lén nhìn về phía phủ Thái tử. Với sự nhạy cảm khi còn làm sát thủ của nàng, cũng không khó để cảm giác được rằng trong đám người kia có cao thủ đang thăm dò nàng, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn tán của mấy người kia, nói cái gì mà Thiên Tử Lệnh. Có điều, người bàn tán đều là dân chúng, hơn nữa giọng còn rất nhỏ. Tim nàng đau nhói, cũng biết lần này tám chín phần là mình sẽ thê thảm rồi, sau khi tham dự thọ yến xong, không biết mình sẽ phải đối diện với bao nhiêu lượt ám sát nữa! Chưa biết chừng, trên đường cũng đã xảy ra chuyện rồi ấy chứ!
Nàng bước lên xe ngựa của phủ Thái tử, đi thẳng vào cung. Lúc này tấm lệnh bài Thiên Tử Lệnh kia đang nằm ngay trong tay áo nàng, nàng định lát nữa vào cung sẽ tìm cơ hội giao nó cho Hoàng đế, như vậy nàng sẽ an toàn thôi! Đồng thời, nàng cũng đưa tay lên sờ cổ họng, ở đó... có yết hầu! Đêm qua nàng đã xác nhận đi xác nhận lại, rằng cơ thể này của mình hoàn toàn không có gì khác với một cô gái bình thường cả, nhưng khung xương rõ ràng thô hơn một chút, cũng cao hơn các cô nương bình thường khác!
Nàng đã cao gần một mét bảy rồi! Mà cái yết hầu này, ban đầu nàng tưởng đó là đạo cụ gắn vào thôi, nhưng tối qua giày xéo cả đêm mới xác định được nó là xương thật, không phải đạo cụ!!! Nàng kiên quyết không thừa nhận rằng điều này là vì nàng xuyên không vào cơ thể của một tên puê đuê nên mới biến thành thế này, vì dưới đũng quần của nàng đâu có thứ trang bị kia của đàn ông đâu.
Như vậy thì vì sao nhỉ? Có phải điều này cũng nói rõ ràng, chuyện nàng là gái giả trai này còn có âm mưu và uẩn khúc gì đó mà nàng chưa hề biết không?!
Trong lúc nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, xe ngựa cũng đã xuyên qua vài con đường rồi, mắt nàng chợt lạnh hẳn đi!
Cũng cùng lúc đó, một thanh trường kiếm xé rách rèm xe, cắm thẳng về phía nàng!
Người đánh xe đã sớm sợ tới tái mét mặt, cao giọng hô to “Hộ giá, hộ giá, có kẻ muốn hành thích Thái tử!”.
Lúc này, vừa đúng lúc xe ngựa đi tới một con hẻm nhỏ cực kỳ vắng người, mười tên hắc y nhân bao vây xung quanh xe ngựa! Khi mũi kiếm kia đâm về phía mình, Lạc Tử Dạ lập tức làm ra vẻ mặt sợ hãi như sắp tè ra quần, toàn thân trượt về đằng trước, mông đặt phịch xuống sàn. Thanh kiếm kia sượt qua tại nàng, cắm thẳng vào vách xe ngựa sau lưng Lạc Tử Dạ. Sau đó, mặt nàng trắng bệch như vừa chịu đựng sự sợ hãi đến tột cùng, hô to: “Mau mau lên! Mau bảo vệ bản Thái tử đi chứ! Mau!!!”
Vừa nói câu này, nàng vừa chạy bổ nhào ra ngoài xe ngựa, sắc mặt kinh hồn bạt vía, đôi mắt hoa đào lại quét một lượt mấy tên thích khách đang bao vây bọn họ, giống như lại một lần nữa suýt sợ vãi tè ra vậy. Lạc Tử Dạ kêu thất thanh: “Đám vô dụng các ngươi, bản Thái tử không thèm chờ các ngươi bảo vệ nữa, bản Thái tử tự chạy trước đây!”
Vừa dứt lời, nàng vội vàng co giò bỏ chạy về hướng hoàng cung! Hôm qua vừa chạy từ trong hoàng cung ra, nên đương nhiên nàng vẫn nhớ được đường.
Lúc này nàng lại thể hiện ra kỹ năng chạy trốn siêu cấp đến đáng ngạc nhiên. Đám thích khách kia chém trái bố phải các kiểu, nàng cũng cực kỳ phối hợp ngã nghiêng ngã ngửa, mà lần nào cũng tránh được những nhát đao kiểm đó, tất cả đều giống như thể là nhờ không đứng vững trong quá trình chạy trốn nên cũng tạo thành sự may mắn cho nàng vậy! Vì thế, trên suốt chặng đường trốn chạy, nàng đều không xảy ra chuyện gì cả!
Nàng chạy trốn nhìn thì có vẻ rất chật vật, nhưng thật ra trong lòng rất tỉnh táo! Đám thích khách ra tay mới chỉ là một nhóm, mà nếu nàng không cảm nhận sai, thì trong chỗ tối ít nhất còn có ba nhóm người đang quan sát nàng nữa! Vào thời điểm thế này, làm sao nàng có thể để cho họ nhìn thấy được thực lực của mình chứ?
Cũng không phải nàng không nghĩ đến chuyện ném Thiên Tử Lệnh ra để mặc cho họ lao vào tranh cướp. Nhưng một thứ quan trọng như thế rơi vào tay mình mà cứ ném ra như vậy, chưa biết chừng Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho mình. Vì thế, nàng đành phải gồng mình lên mà trốn chạy thôi!
Đám thích khách nhìn tốc độ nàng chạy trốn nhanh như vậy, còn cả kiểu lách trên luồn dưới, nghiêng nghiêng ngả ngả né được hết các nhát đạo nhát kiếm, khóe môi bọn họ đều không khỏi run lên! Giết người bao nhiêu năm nay, mà họ cũng chưa từng thấy một ai có kỹ năng chạy trốn và vận may tốt đến như Lạc Tử Da!
Lúc này Tiểu Minh Tử mới kịp phản ứng, lập tức hô to: “Nhanh lên, chạy theo Thái tử! Các ngươi lập tức chạy tới Kinh Triệu phủ doãn cầu viện binh đi!” Nói xong, gã thúc xe ngựa đuổi theo đuổi Lạc Tử Dạ.
Nhưng thật không ngờ, tốc độ của Lạc Tử Dạ lại còn nhanh hơn hẳn xe ngựa. Đám thích khách kia chạy điện cuồng đuổi theo nàng, chỉ loáng cái đã ra khỏi mấy con đường nhỏ vắng người, chạy tới đường cái! Vẫn còn lại khoảng hơn năm trăm mét nữa là đến cổng hoàng cung rồi!
Đang giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên họ không thể cầm đao xông ra đường cái giết người được, nhất là
đây còn gần hoàng cung như vậy! Tiếp tục chạy qua đó, rất có thể sẽ bị Ngự Lâm quân chém chết, vì thế, họ lập tức dừng bước lại, hung dữ nhìn chằm chằm về phía Lạc Tử Dạ.
Đúng lúc này, Lạc Tử Dạ đang chạy ở phía trước bỗng quay đầu nhìn họ một cái, nháy mắt rất lả lơi, rồi cười nói: “Lại dám đuổi theo gia à, đúng là không biết tự lượng sức! Gia là dân chạy trốn chuyên nghiệp hai mươi năm nhé, các ngươi có thể đuổi kịp được sao? Có điều, tối nay các ngươi nhớ đấy, nhất định phải tới tìm gia, không gặp không về!”.
Dám đuổi theo nàng cả mấy con đường như vậy, làm sao nàng có thể không thừa lúc tối trời ít người nhìn thấy mà dạy dỗ cho bọn họ một bài học được chứ? Hơn nữa, dù nàng không nói đi chăng nữa, thì tối nay chắc chắn họ cũng sẽ đến! Nghe vậy, đám thích khách đều tức đến xanh mặt, chỉ muốn tiếp tục lao tới giết người. Y chạy cả nửa ngày trời, may mắn lắm mới thoát chết, vậy mà còn dám hẹn bọn họ buổi tối quay lại đánh tiếp ư? Nhưng dù họ có tức giận đến mấy đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vẫn không dám đuổi ra ngoài đường cái, chỉ có thể nhìn tên tiểu nhân Lạc Tử Dạ đó huênh hoang hống hách chạy càng lúc càng xa. Y lại dám nói cái câu “Chạy trốn chuyên nghiệp hai mươi năm” đó ra một cách đắc ý như vậy, chạy trốn là chuyện gì quang vinh lắm hay sao? Một người trong đó hỏi: “Giờ nên làm thế nào?”
“Về bẩm báo với công từ trước đã!”
Lạc Tử Dạ cứ thể chạy sang bên kia, chạy được vài bước, xác định mình an toàn rồi mới thở phào một hơi. Đột nhiên, một quan viên trẻ trung tuấn tú bước tới chào hỏi: “Thái tử điện hạ, sao ngài lại vội vội vàng vàng thế này?”
Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, tuy không phải trai đẹp xuất sắc gì, nhưng cũng có thể gọi là dễ nhìn. Vì thế, nàng cũng rất nhiệt tình vỗ vai hắn: “Không có gì, chẳng qua bất cẩn gặp phải thích khách ấy mà! Đại nhân, nhìn người tuấn tú thế này, tương lai chắc sẽ thăng tiến lắm đây!”
Nói xong câu này, nàng rút cây quạt mà tối qua mới tìm được đang giắt ở thắt lưng ra, rồi nghênh ngang bước vào trong cung. Vị đại nhân kia thì sững người, chuyện hắn tuấn tú và chuyện tương lai của hắn thăng tiến thế nào... có liên quan gì đến nhau sao? Còn nữa, vì sao Thái tử gặp phải thích khách mà vẫn bình thản thể: Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn theo bóng Lạc Tử Dạ lại bất chợt sâu hơn vài phần.
Tiếp tục bước vào trong cung, Lạc Tử Dạ không gặp thêm người nào khác nữa. Cuối cùng Tiểu Minh Tử cũng cuống cuồng đuổi kịp, thấy nàng không sao, gã mới thở phào một hơi.
Họ được cung nhân đón, đưa vào trong đại điện. Vừa bước vào, nàng bèn ngước mắt lên nhìn, đại đa số mọi người đều đã đến cả, quan viên vừa chào hỏi nàng cũng đã vào rồi.
Nàng đang định nháy mắt đưa tình với Long Ngạo Địch ngồi ở phía trước kia, thì tiếng thái giám ngoài cửa lại truyền vào: “Nhiếp chính vương điện hạ nhập cung!” Vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng gì thì giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế đã vang lên: “Nếu Nhiếp chính vương đã nhập cung rồi, thì Thái tử hãy mau đưa chư vị ái khanh ra thay trẫm nghênh đón đi!”.
Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, Phượng Vô Trù chỉ vừa mới bước vào cung thôi mà, đường đường là Thái tử một nước như nàng lại phải cùng văn võ bá quan ra nghênh đón, uy thế còn lớn hơn cả Hoàng đế sao? Nhưng Hoàng đế nói xong, tất cả các vị đại thần đều rất bình thản, đồng loại đứng dậy: “Chúng thần tuân mệnh!” cứ như thể chuyện ra đón Nhiếp chính vương này là chuyện họ làm hằng ngày rồi, hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường vậy!
Vì thế, Lạc Tử Dạ cũng mới giác ngộ được rằng đối với bọn họ mà nói, chuyện đón tiếp Phượng Vô Trù thực sự chỉ là chuyện rất bình thường, tự nàng quan trọng hóa vấn đề mà thôi!
Nàng nhận lệnh, cùng cả đám văn võ bá quan ra ngoài. Ở ngoài điện, các quan lại phân thành hai hàng rất chỉnh tề: Nàng là Thái tử, đứng một mình ở chính giữa cầu thang, chắp tay chờ tên khốn kiếp làm hại nàng bị thích khách ám sát từ sáng sớm kia!
Một khắc trôi qua... Hai khắc trôi qua...
Ba khắc trôi qua... Lạc Tử Dạ cảm giác chân mình sắp tê dại vì đứng lâu rồi! Nhưng khi nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, lại phát hiện ra sắc mặt của đám quan viên bên dưới vô cùng nghiêm túc và kính cẩn, mở to mắt nhìn về nơi xa, dáng vẻ như thể đã sớm quen với việc chờ đợi này từ lâu rồi vậy!
“Mẹ kiếp!” Ngay khi Lạc Tử Dạ suýt buột miệng chửi thề, cuối cùng cũng có hai hàng hộ vệ mặc áo đen chạy từ phía trước lại, trải thấm thảm màu đen ra sau đó cung kính cúi đầu quỳ hai bên đường. Diêm Liệt đi đầu đội nghi trượng, đám đại thân nhìn thấy đều cúi đầu chào: “Diêm Liệt đại nhân!”
Diêm Liệt chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại họ, nhìn thẳng về phía trước. Khóe môi Lạc Tử Dạ lại run lên, mấy cái tên đại thần này nhìn thấy mình cũng đâu có kính cẩn như vậy đâu, thế mà nhìn thấy thủ hạ của Phượng Vô Trù lại trở nên nịnh bợ như thế này là sao?!
Nàng còn đang mải thầm phỉ nhổ trong lòng, thì ở cách đó khoảng hơn hai trăm mét, cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc kiệu màu đen. Chiếc kiệu kia được khiêng đến đây rồi ngừng lại!
Sau đó, rèm kiệu được vén lên!