Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mà lúc này, Hiến Thương Mặc Trần cũng im lặng, trên mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ

Một lúc lâu sau hắn mới khẽ thở dài: “Hoàng tỷ, tỷ đã nói là một khi có người động vào chậu hoa, tỷ nhất định sẽ biết

Ta không có lựa chọn nào khác,

ta...”

“Chát!”

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị lão thái thái tát lệch mặt

Trên má hắn hằn dấu bàn tay đỏ bừng, khóe môi cũng rướm máu.

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không mở miệng nói gì

Chính bản thân hắn cũng biết mình đã gây họa lớn, không thể được tha thứ.

“Quỳ xuống!” Lão thái thái tát xong nhưng vẫn chưa nguôi giận một chút nào, vì vậy nàng lại giận dữ quát to! Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn Hiên Thương Mặc Trần, thấy hắn im lặng trong3chốc lát rồi quỳ xuống

Nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp làm cho nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu

Nàng không tài nào hiểu nổi tại sao hắn lại giúp nàng như thế

Nàng đang định lên tiếng thì lão thái thái bất ngờ chỉ tay về phía họ: “Các ngươi đã lấy được thuốc rồi thì cút hết đi cho ta! Đây là việc riêng của hoàng thất Hiên Thương, mời các ngươi rời khỏi đây ngay lập tức!” “Ta..” Lạc Tử Dạ toàn nói chuyện nhưng giọng nói dịu dàng của Hiến Thương Mặc Trần lại vang lên: “Đi mau! Ngay lập tức!”

“Nhưng mà...” Lạc Tử Dạ vừa nhìn tình hình này liền biết chắc là hôm nay Hiển Thương Mặc Trần sẽ xảy ra chuyện

Nhưng nàng mới vừa thốt ra một chữ, Hiển Thương Mặc1Trần đã lập tức quát lên: “Đi mau! Nếu ngươi không đi bây giờ thì không rời đi được nữa, ngươi đã hiểu chưa?” Hắn ngoảnh đầu nhìn nàng, đôi mắt kia vốn dịu dàng nhưng lúc này lại rét lạnh như băng

Lạc Tử Dạ nhìn về phía Mân Việt, lên tiếng nói: “Ngươi mau mang đổ xuống núi đi, ta...” Lúc này lão thái thái không còn tâm trạng nào mà nghe bọn họ nói nữa

Nàng bất ngờ vung bột thuốc trong tay ra ngoài! Ngay sau đó, khói mù trắng xóa lập tức bao phủ trước mặt bọn họ, Lạc Tử Dạ và Mân Việt bị sặc khói, ho sặc sụa

Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ khung cảnh trước mắt, cả lão thái thái lẫn Hiến Thương Mặc Trần đều biến mất.

Trong không khí chỉ8còn văng vẳng lời nói ngập tràn tức giận của lão thái thái: “Xét thấy các ngươi làm theo quy củ, ta tha cho các ngươi rời khỏi đây! Nhưng nửa canh giờ sau, nếu các ngươi vẫn còn trên đảo thì phải vùi thấy trên đảo cùng với cái tên bất hiếu này!”

Người đã biến mất, trong điện chỉ còn lại Lạc Tử Dạ cùng với Mân Việt và cả người hầu trên đảo

Lúc này Mặc Tử Uyên núp ở nơi bí mật không nhịn nổi nữa bèn xông ra ngoài! Lạc Tử Dạ quay đầu, trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi.” Chẳng phải Mặc Tử Uyên là người đi theo Hiến Thương Dật Phong sao? Tại sao hắn lại ở đây?

“Nguy rồi!” Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng lão thái thái và chủ nhân9nhà mình đâu cả.

Hắn thở phì phò một tiếng rồi tê liệt quỳ xuống

Hắn trừng Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt ác độc, đồng thời hét lên: “Tất cả là tại ngươi!” Hắn hét xong, cơ thể loạng choạng định đứng lên

Mân Việt xen vào một câu: “Ta cũng nghe nói Ngọc Lan Khuynh rất quan trọng đối với đảo Thiên Lãng

Khổ nỗi Hiến Thương Mặc Trần không ôm bồn hoa đi mà lại thẳng tay hái hoa

Nhưng bất kể nói thế nào đi chăng nữa, cho dù lão thái thái có tức giận thì vẫn phải kiêng dè thân phận của hắn có phải không? Tốt xấu gì hắn cũng là Hoàng đế Hiển Thương cơ mà!” Mặc Tử Uyên nghiêng đầu nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi cho rằng tiên hoàng Hiên Thương lìa trần7như thế nào?”

Hắn nói xong liền lao như bay về phía cửa của nội điện

Lạc Tử Dạ liếc nhìn Mân Việt, dùng ánh mắt hỏi thăm hắn về cái chết của tiến hoàng Hiền Thương

Mân Việt đáp lại ánh mắt nàng, biết nàng muốn hỏi gì bèn nói thẳng: “Người ngoài chỉ biết tiến hoàng Hiên Thương qua đời vì mắc bệnh

Nhưng theo lời Mặc Tử Uyên vừa nói, e là chuyện này còn có bí ẩn!”

Lúc này Lạc Tử Dạ không có thời gian suy nghĩ kỹ càng

Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, không hiểu tại sao đối phương lại cứu nàng, trong khi bọn họ mới gặp nhau vài lần mà thôi

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Mặc Tử Uyên, trong lòng nàng cũng hơi nghi ngờ, thế nhưng hiện giờ những điều này không phải điểm quan trọng.

Nàng nhìn sang Mân Việt: “Ngươi mang hoa sen yêu xuống đảo đi

Lão thái thái đã nói, nếu sau nửa canh giờ chúng ta vẫn chưa đi thì e là phải bỏ mạng ở nơi này

Hoa sen yêu rất quan trọng, ngươi mau đi đi, đây là mệnh lệnh!” Nàng nói xong, lập tức chạy ra hậu điện theo Mặc Tử Uyên

Những lời lão thái thái nói lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, vùi thấy ở đây cùng với cái tên bất hiếu kia? Hiển nhiên “cái tên bất hiếu” là từ mắng Hiến Thương Mặc Trần, lão thái thái thật sự muốn giết đệ đệ của mình sao?

Mân Việt đứng lặng tại chỗ trong chốc lát

Hắn định mang hoa sen yêu xuống đảo trước rồi lại lên, vì vậy hắn xoay người rời đi

Mà lúc này, Lạc Tử Dạ đuổi theo Mặc Tử Uyên đến một căn phòng phía sau hậu viện, nhìn thấy hắn đang lo lắng đứng đợi trước cửa phòng đang đóng chặt.

Tiếp đó, nàng nghe thấy tiếng gậy đánh vào da thịt vang lên trong phòng

Nghe âm thanh kia, nàng đoán đó không phải gậy gỗ mà sợ là gậy sắt! Sắc mặt Mặc Tử Uyên tái mét: “Xem ra, Trưởng công chúa thật sự có ý định đánh chết bệ hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK