Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu bây giờ trong lòng nó còn biết bản thân họ Võ thì trẫm đã cảm ơn trời đất lắm rồi, làm gì còn mong chờ nó trở về kế thừa cơ nghiệp của trâm?”

Minh Nhân chợt nghẹn lời, cũng câm nín luôn

Nhưng hắn vẫn nói: “Chỉ tiếc là trong các vị hoàng tử, người xuất sắc nhất là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử!”

Võ Tu Hoàng lắc đầu, thờ ơ nói: “Không có gì đáng tiếc cả! Mỗi người có chí riêng

Nó và Hạng Dương như vậy cũng tốt, một đứa muốn ngôi vị hoàng đế, đứa kia lại không muốn, thế này là vừa đẹp

Đến lúc huynh đệ chúng tranh giành ngôi vị, trẫm đỡ phải băn khoăn không biết chọn ai! Có điều, đang3yên đang lành con trai mình lại biến thành tên đồng tính, trẫm cũng...”

Khóe miệng Minh Nhân khẽ run run: “Biết đâu Tứ hoàng tử không phải đồng tính mà chỉ có tình cảm tri kỷ với Doanh Tần mà thôi!” “Ngươi nghĩ trong sáng ghê!” Võ Tu Hoàng không tỏ đúng sai, chỉ nói thêm một câu: “Nếu có gì khiến trầm cảm thấy đáng tiếc, vậy chính là...”

Minh Nhân chăm chú nhìn ông, chờ ông nói tiếp

Mà đúng lúc này, Võ Lưu Nguyệt đang nằm trên giường tỉnh lại

Nhưng nàng ta vẫn giả vờ ngủ, chờ nghe về sau

Võ Tu Hoàng nói tiếp: “Điều trẫm cảm thấy đáng tiếc là, mặc dù tên nhãi Lạc Tử Dạ kia luôn đối đầu với trẫm, nhưng trầm rất1thích tính cách y

Y rất thông minh, nếu y là con trai trẫm, vậy thì trẫm chẳng cần tốn nhiều tâm tư như thế!”

Trong lòng Võ Tu Nguyệt chợt nghẹn lại.

Tuy ngoài mặt nàng ta không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã hận Lạc Tử Dạ thấu xương

Y bắt nạt mình cũng thổi đi, đến giờ ngay cả phụ hoàng cũng coi trọng y! Việc này..

Minh Nhân thoáng khựng lại, chậm rãi nói: “Bệ hạ, đúng là tài năng của Lạc Tử Dạ không tệ!”

Nhưng hơi đáng tiếc

Dù sao trên đời này, người có thể giống như Lạc Tử Dạ, ép buộc Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh và Đại hoàng tử điện hạ của bọn họ đến bãi săn, còn hại ba người này thê thảm6như vậy, chưa nói tới bản lĩnh, chỉ tài ăn nói kia thôi cũng đủ làm cho người ta phải khen ngợi rồi.

“Tính tình tên nhãi kia giống hệt trẫm!” Võ Tu Hoàng lại bổ sung một câu, tâm trạng vui vẻ.

Võ Tu Nguyệt nghe đến đây, mặt mày xanh mét

Lạc Tử Dạ đáng chết! Lạc Tử Dạ chết tiệt! Cả Võ Tu Hoàng nữa! Uổng công nàng ta vẫn luôn coi ông ta là cha của mình, là chỗ dựa của mình suốt bao nhiêu năm nay, thế nhưng tuyệt đối không ngờ trong lòng ông ta lại coi trọng Lạc Tử Dạ hơn! Nếu không phải vì Lạc Tử Dạ, nàng ta sao có thể suýt bị bắn chết ở quân doanh chứ?

Vậy mà trong lòng4phụ hoàng của nàng ta lại cảm thấy Lạc Tử Dạ giống ông ta! Nhìn dáng vẻ này của ông ta có vẻ như không định báo thù cho mình nữa có phải không? Nàng ta siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng, trong mắt lóe lên vẻ hung ác

Được lắm, nếu trong lòng phụ hoàng đã nghĩ thế, vậy thì nàng ta không cần phải nể tình máu mủ ruột rà với người cha này nữa! Trên đời này có một loại, người ta đối xử tốt với nàng ta một trăm lần, nàng ta không hề cảm kích mà cứ yên tâm thoải mái nhận lấy

Nhưng chỉ cần đối phương có một điều khiển nàng ta không hài lòng thì ngược lại, nàng ta sẽ hận3đối phương, quên hết tất cả những điều tốt đẹp mà đối phương đã làm cho mình lúc trước

Hiển nhiên, Võ Tu Nguyệt chính là một người như thế! Sau một hồi im lặng, Võ Tu Hoàng lại hỏi: “À đúng rồi, tên nhóc Bách Lý Cẩn Thần kia đã hồi âm chưa?” “Ừm..

Đã hồi âm! Thuộc hạ đang định nói với ngài

Hắn chỉ trả lời một câu, nói là sư phụ hẳn chỉ có một khuôn mặt!” Khóe miệng Minh Nhân khẽ run rẩy, mắt nhìn ra ngoài cửa.

Khóe miệng Võ Tu Hoàng cũng run lên, nhưng điều này không nằm ngoài dự đoán của ông

Ông nói: “Vậy thì chuyển y nguyên lời này tới Lạc Tử Dạ, nói cho y biết là trẫm đã cố gắng hết sức rồi! Tính tình tên nhóc Bách Lý Cẩn Thần kia rất tệ, cực kỳ kiêu ngạo

Nếu hắn đồng ý cứu người một lần nữa thì trẫm mới cảm thấy lạ đó!” “Bệ hạ, ngài không giận ư?” Bị người ta từ chối như thế, lẽ nào ngài không giận sao?

Võ Tu Hoàng giương mắt nhìn hắn: “Vì sao phải giận?” “Phụ hoàng! Bách Lý Cẩn Thần không tôn trọng người, người đã truyền tin xin hắn ta giúp đỡ nhưng hắn ta lại từ chối

Lẽ nào người không nên tức giận vì việc này ư? Nhi thần cho rằng người phải dạy cho hắn một bài học!” Võ Tu Nguyệt xen ngang

Nàng ta không thích Bách Lý Cẩn Thần

Tuy đối phương đã cứu mạng mình, nhưng sau khi mình tỉnh lại, hắn ta nhìn thấy mình nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không có tình ý với mình.

Hắn ta là tên mặt lạnh chết tiệt, có mắt không trọng, thật uổng cho vẻ ngoài như thần tiên giáng trần của hắn ta

Cho nên nàng ta không thích!

Nghe nàng ta nói vậy, Võ Tu Hoàng nhìn sang nàng ta, vẻ mặt vô cùng thất vọng

Ông lắc đầu, lại nhìn Minh Nhân: “Nói rõ nguyên nhân hậu quả cho Lạc Tử Dạ, thử dò xét xem nếu đổi lại là Lạc Tử Dạ, y có cảm thấy trẫm nên tức giận vì chuyện này không, và có nên dạy cho Bách Lý Cẩn Thần một bài học hay không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK