Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7ạc Tử Dạ ra tay có vẻ không mạnh, sao lực xung kích lại đáng sợ đến vậy?

Sau khi cây quạt bay trở về, Lạc Tử Dạ đưa tay đón lấy, lực xung kích mà Võ Lưu Nguyệt tạo ra khi đánh bay cây quạt cũng không hề nhẹ!

Sau khi đón lấy cây quạt, nàng quay đầu nhìn Võ Lưu Nguyệt, cười cười: “Không tệ nhỉ! Lại còn có thể đánh bay cây quạt của gia trở về, trước kia đã xem thường người rồi!”

Nói thì nói như vậy, những sắc mặt nàng chẳng hề thay đổi

Lần trước giao đấu với Võ Lưu Nguyệt ở trên đường, nàng cũng biết võ công của Võ Lưu Nguyệt không hề tồi giống như nàng ta thể hiện, lần này cũng chỉ là để chứng2thực suy đoán của nàng mà thôi! Mà Thượng Quan Băng đứng ở một bên nhìn cách thức và góc độ ra chiều của Lạc Tử Dạ, con ngươi bỗng nhiên híp lại

“Ngươi còn coi thường ta nhiều thứ lắm đấy!” Võ Lưu Nguyệt lại nói thêm một câu! Sau khi dứt lời, kiểm trong tay nàng ta lại định tấn công về phía Lạc Tử Dạ! Nhưng, tiếp theo, một câu nói của Lạc Tử Dạ đã chặn lại hành động của nàng ta! “Võ Lưu Nguyệt, gia cảm thấy mình cần phải nhắc nhở ngươi, ngươi hành thích Thái tử đương triều trên địa bàn của Thiên Diệu, đây là tội gì, ngươi biết không? Ngươi còn muốn sống để trở về Long Chiều không?”

Võ Lưu Nguyệt ngẩn ra, dừng9bước.

Nàng ta nhìn quanh bốn phía, bây giờ có nhiều người ở đây như vậy! Đừng nói nàng ta có giết được Lạc Tử Dạ hay không, cho dù có giết được y thật, vậy thì chỉ với tội sát hại Thái tử nước họ, lại còn bị nhiều người chứng kiến như vậy, chắc chắn mình không thể nào sống sót mà rời khỏi Thiên Diệu!

Hơn nữa phụ hoàng đã giận mình, lúc này chưa chắc đã bất chấp bảo vệ mình! Sau khi nhận thức được vấn đề này, Võ Lưu Nguyệt nhíu chặt chân mày, không lên tiếng, cũng không xông lên giết người

Nhưng sắc mặt nàng ta lập tức trở nên khó coi! Võ Lưu Nguyệt trợn mắt nhìn Lạc Tử Dạ, cắn răng cả giận nói: “Lạc6Tử Dạ, cho dù hôm nay ta không thể giết ngươi thì nhất định sẽ có một ngày người chết trong tay ta! Ngươi có tin hay không?”

Nàng ta thật sự đã tức giận, sau khi bị phụ hoàng đánh, trong lòng quá mức tức giận, không nhịn nổi nên mới xông ra ngoài đòi giết Lạc Tử Dạ như vậy

Cách để giết chết y thì có nhiều, nhất là nàng ta có thể..

Đúng là không cần phải liều mạng ở chỗ này!

Sau khi nàng ta nói xong lời này, lại nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm, gằn từng chữ: “Lạc Tử Dạ, ta nói cho ngươi biết! Mạng ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy đi

Mà vị trí bên cạnh Phương Vô Trù cũng chỉ thuộc về bản công chúa,0tốt nhất người đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ảo tưởng.”

“Không biết ai mới là con cóc chẻ đấy!” Lời này là Tiêu Sơ Cuồng đáp lại.

Cũng không biết có phải Thượng Quan Băng quan sát một hồi, thầy Võ Lưu Nguyệt không thuận mắt cho lắm, vì vậy cũng không mặn không nhạt nhìn Tiêu Sơ Cuồng, tiếp một câu: “Ngươi phải hiểu rằng, thường thì cóc ghẻ trên đời này đều không biết mình chính là các ghé đâu.”

Võ Lưu Nguyệt lập tức nhướng mày nhìn sang, mày liễu dựng lên, tức giận nhìn hai người bọn họ: “Hai tên đê tiện kia, dám lăng mạ bản công chúa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK