Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2ạc Tử Dạ chạy như bay trên mái nhà, nhanh chóng truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Nhiếp chính vương diện hạ ngẩng đầu, khi vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Tử Dạ liều mạng chạy vào trong tầm mắt hắn. Lạc Tử Dạ nhìn hắn một cái rồi lại xoay đầu nhìn Võ Tu Hoàng đang đuổi theo sau lưng, nàng bất chấp tất cả, bay nhào về phía Phượng Vô Trù: “Tiểu Thối Thối, mau cứu ta với! Có người bắt nạt ta!”

Diêm Liệt: “...” Những người khác trong phủ Nhiếp chính vương: “..” Ai ai cũng đều nhìn Lạc Tử Dạ không biết nói gì, không lầm chứ, dù sao Thái tử cũng là một người đàn ông, cái kiểu chạy như bay vào lòng người đàn ông khác, làm ra vẻ “ngươi mau đến bảo vệ ta” là cái quỷ gì? Võ Tu Hoàng đang đuổi2theo nàng, nghe thấy lời này, không khỏi về thêm mấy cái vạch đen sau đầu. Ông ta thật sự không thể chịu nổi Lạc Tử Dạ, thân là một người đàn ông lại làm ra hành động “nữ tính” như vậy. Nhưng mà Tiểu Thối Thối là ai? Lạc Tử Dạ cho rằng thực lực của đối phương có thể chống lại mình?

Võ Tu Hoàng ngước mắt lên nhìn biển hiệu phủ Nhiếp chính vương.

Ông ta đột nhiên hiểu ra, Phượng Vô Trù, Tiểu Trù Trù? Tiểu Thối Thối?

Hai tên nhãi này thật sự có gian díu với nhau? Đển xưng hô cũng khiến người ta thấy buồn nôn như vậy? Ông ta đứng trên mái nhà, nhìn hai người bọn họ.

Mà vào lúc này, Lạc Tử Dạ đã thành công bay vào lòng Phượng Vô Trù. Nàng dùng cả tay cả chân, bám vào người hẳn như con bạch8tuộc, hơn nữa còn không thèm ngoảnh đầu lại mà chỉ thò một ngón tay ra, chỉ chỉ vào người phía sau mình như tổ cáo cực kỳ nghiêm túc: “Tiểu Thối Thối, chính là ông ta, đã từng tuổi này rồi mà còn ức hiếp người trẻ tuổi như ta đây, mau giúp ta đánh ông ấy. Ông ta đánh đau quá hức hức hức...”

Lạc Tử Dạ nói xong lời này, như muốn chứng minh mình thật sự rất đau.

Nàng vén tay áo lên, cho hắn nhìn vệt máu bầm của mình, cặp mắt đào hoa ngập trong nước mắt hư tình giả ý, làm bộ tội nghiệp nhìn Phượng Vô Trù. Nàng vừa mới giơ vết bầm ra, nhiệt độ toàn bộ phủ Nhiếp chính vương lập tức giảm xuống tám độ. Diệm Liệt cũng cảm thấy da đầu mình tê dại, nếu không phải vì tờ giấy hôn9thú chết tiệt đó, làm mình quên mất bẩm báo chuyện này thì mọi chuyện nhất định sẽ không thành như vậy. Giờ thì hay rồi, Vương sẽ không lối mình vào xử lý luôn một thể chứ?

Nhưng mà đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù chỉ dừng lại mấy giây ở vệt máu bầm trên cánh tay nàng. Đôi mắt hắn nhanh chóng liếc đến vệt máu ở khóe môi Lạc Tử Dạ, vết nhăn giữa hai lông mày nhíu lại, sát ý nhanh chóng lan tràn. Hắn đưa tay lên lau vết máu đi, sau đó ngước mắt nhìn Võ Tu Hoàng. Mặc dù đối phương ở trên mái nhà, nhưng khi thế của Phượng Vô Trù không hề thua kém, thậm chí còn mạnh hơn!

Hắn nhướng mày: “Hoàng đế Long Chiếu đi trút giận thay người khác à?”

Võ Tu Hoàng nghe vậy, dửng dưng nhìn hắn, khoanh2hai tay lại nói: “Chẳng phải ngươi cũng chuẩn bị ra mặt vì người khác sao?” Trong lúc hai bọn họ đối thoại, Lạc Tử Dạ đã chuyển sang núp ở sau lưng Phượng Vô Trù như đang tìm kiếm sự bảo vệ. Nhưng nàng cũng rất vô sỉ, không phải vì nàng núp ở phía sau Phượng Vô Trù, mà là vì khi đối mặt với Phượng Vô Trù thì giả vờ mỏng manh yếu đuối, rất cần được bảo vệ. Thế nhưng đến khi chạy ra sau lưng Phượng Vô Trù, nàng lại bắt đầu nhìn ông ta làm mặt quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK