Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này dường như Mân Việt cũng đã tỉnh táo lại, nhìn Lạc Tử Dạ, nói tiếp: “Thái tử điện hạ, trước hết bỏ qua những chuyện này

Nếu là đảo Thiên Lãng, trên đó nhất định có rất nhiều thuốc tốt, cũng có rất nhiều thuốc độc, nếu chỉ hai người được lên, như vậy dẫn thuộc hạ đi đương nhiên tốt hơn so với những người khác!”

Hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ lại gật đầu

Mân Việt là đại phu, dẫn hắn đi đáng tin hơn so với dẫn những người khác theo

Nghĩ như vậy, nàng gật đầu, nói: “Vậy chúng ta lên!” “Thái tử!” Tiêu Sơ Cuồng không yên tâm

Lạc Tử Dạ giơ tay lên tỏ ý hắn không cần nhiều3lời, mở miệng nói: “Gia đã quyết định, ngươi cũng không cần nhiều lời! Bên trên tấm bảng này đã viết rõ ràng chỉ hai người được lên, sau khi hai người chúng ta lên trên, các ngươi phải tránh hành động thiếu suy nghĩ, không có mệnh lệnh, bất cứ ai cũng không được tự ý chạy lên, biết chưa?” “Chuyện này..” Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khó xử.

Mân Việt nhìn lướt qua bọn họ, mở miệng nói: “Nếu có gì không ổn, ta sẽ lập tức phóng đạn tín hiệu gọi các ngươi!”

Hắn nói thế, mọi người mới coi như bình tĩnh hơn một chút

Sau đó Mân Việt nói: “Thái tử, chúng ta đi thôi, lát nữa1ngài cố gắng theo sau thuộc hạ! Nếu như phát hiện có gì không đúng, cứ quay đầu đi trước, đừng quan tâm tới thuộc hạ!”

Mặc dù đối với chuyện Lạc Tử Dạ phí phạm cơ hội, không dễ dàng gì mới bàn điều kiện được với Bách Lý Cẩn Thần, thể mà nàng lại muốn chạy tới nắm tay gì đó, hắn rất tức giận, mình còn cả đêm truyền tin lặng lẽ nói chuyện này cho Vương biết, nhưng tức giận là một chuyện, phải bảo vệ Thái tử là một chuyện khác

Chỉ cần một ngày Vương còn chưa truyền tin tới nói muốn từ bỏ Thái tử, bảo bọn họ không cần quan tâm nàng nữa, sứ mạng của8bọn họ vẫn sẽ là dùng cả tính mạng bảo vệ Thái tử.

Lạc Tử Dạ không để ý tới lời hắn nói, trực tiếp đi trước hắn, xì một tiếng: “Vốn là gia muốn cứu người, các ngươi đi theo gia tới đây, làm sao có thể để gia núi phía sau người được? Cùng nhau vào đi, đến lúc đó có gì không ổn, ngươi cứ chạy đi là được

Chuyện của gia không cần phải liên lụy tới ngươi!” “Thái tử, Mân Việt là hạ nhân!” Mân Việt nhấn mạnh, muốn biểu lộ rằng mình là hạ nhân, bảo vệ Lạc Tử Dạ là trách nhiệm của hắn.

Lạc Tử Dạ nghe thấy lời này cũng quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Hạ9nhân thì sao? Mạng của hạt nhân thì không phải mạng? Ngươi nên nhớ, chẳng có ai là chui từ trong đá ra cả, cũng không có ai cao quý hơn ai bao nhiêu!” Đây coi như lần đầu tiên nàng nói ra tư tưởng này ở trong xã hội phong kiến.

Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Mân Việt nghe thấy lời như vậy

Hẳn ngẩn người, nhìn Lạc Tử Dạ đang đi ở phía trước, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc lâu, bỗng nhiên hắn càng hiểu rõ chỗ khác biệt của Thái tử

Suy nghĩ như vậy, người như vậy, nếu lên làm hoàng đế, leo lên ngôi vị chí cao kia, e rằng sẽ thương con7dân trăm họ hơn bất kỳ người nào khác.

Đáng tiếc, Lạc Tử Dạ lại là nữ.

Thật sự quá đáng tiếc!

Bọn họ đang đi tới đảo Thiên Lãng, mà lúc này, tin tức đó đã được truyền tới nơi cực địa

Lúc này, một ông lão có bộ râu dài bạc trắng đang đứng trên núi cao

Có người đang bẩm báo ở sau lưng ông: “Lão Vương gia! Chúng thuộc hạ nhận được tin tức Lạc Tử Dạ tới đảo Thiên Lãng, Mân Việt..

Mân Việt cũng đi cùng!” “Nó đi làm gì?” Phượng Thiên Hàn nghe xong lời này, hơi khó hiểu nghiêng đầu qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK