Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc hắn nhìn vào bả vai của mình thì ánh mắt của Lạc Tử Dạ cũng nhìn về phía đó, tiếp đó liền chột dạ!

Được rồi, là do nàng không để ý chừng mực khi tức giận, thế nhưng việc này không thể trách nàng hết được, đúng không? Có ai vô duyên vô cớ bị đánh, còn bị người ta cắn một cái đau điếng mà còn có thể quan tâm tới việc mình cần người ta mạnh hay yếu chứ? Có điều, tính tình của Phượng Vô Trù vẫn luôn không tốt cho lắm...

Ngay lúc nàng đang buồn bực và thấp thỏm, giọng nói mê hoặc lạnh lẽo chứa đựng vài phần áp bức trời sinh chậm rãi vang lên: “Lạc Tử3Dạ, gần hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Cô bị người cắn, hơn nữa còn chảy máu!” Giọng điệu của hắn không giống như là người dễ thương lượng

Lạc Tử Dạ vội vàng nói đùa để chuyển sang chuyện khác: “Ha ha ha, đừng nói như vậy chứ, chúng ta nói chuyện khác đi! Thối Thối, ngươi nói như vậy rất dễ bại lộ tuổi tác đó! Cái gì mà gần hai mươi năm chứ, ngẫm lại thời gian thì ngươi không còn nhỏ nữa, đúng không? Người bên ngoài vừa nghe liền biết ngươi đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ta dạy cho người này, sau này nói chuyện phải giả bộ trẻ tuổi, tránh khỏi đề tài1tuổi tác, như vậy mới có thể làm cho mọi người nghĩ rằng ngươi là tiểu thịt tươi(*) được!”

(*) Tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai và mới nổi.

Điều kỳ dị là nàng nói như vậy để chuyển đề tài và làm bầu không khí sinh động hơn, thế nhưng không biết vì sao khi nàng vừa mới nói xong thì bầu không khí chẳng những không sinh động hơn mà áp lực không khí trong hang núi này còn trở nên kỳ lạ hơn

Hình như sắc mặt của hắn cũng trở nên khó coi hơn nữa.

Không biết là do dây thần kinh nào trong đầu hắn không đúng, nhưng mà nàng có thể nhìn ra tâm trạng của hắn6lúc này không tốt nhờ vào lửa giận trong đôi mắt ma quỷ của hắn.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhớ lại lúc hắn đánh nhau với Doanh Tần thì hai người đã đặt biệt danh cho nhau là tên ẻo lả chết tiệt và lão già

Trong lòng nàng liền nghĩ, chẳng lẽ hắn đang để ý điều này?

Vì để tránh việc hắn tính toán với nàng về vết thương trên vai và chuyện xem bói trước đó, nàng vỗ vỗ vai của hắn, mở miệng nịnh nọt: “Ta nói mặt mày ngươi xanh mét làm chi, thật ra đàn ông lớn tuổi một chút cũng tốt lắm đó

Đàn ông lớn tuổi đều là những người có sự nghiệp thành công, có nhà có ngựa,4tính cách chín chắn thận trọng, biết chăm sóc người khác, điều này rất hiếm thấy đó! Vậy nên gia luôn luôn tin rằng nếu như muốn tìm một nửa của mình thì phải tìm một người lớn hơn mình năm sáu bảy tám tuổi, như vậy mới thích hợp với mình nhất!” Nàng nói nhanh như chớp, ai dè vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt của hắn càng thổi hơn

Lần này ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên lạnh lẽo, hắn gần như nghiến răng nói: “Lạc Tử Dạ, Cô lớn hơn nàng chín tuổi!”

Năm sáu bảy tám tuổi là thích hợp với nàng nhất, thế là hắn đã bị đá thẳng ra ngoài à? Như vậy hắn có cần3phải đạp những tên đẹp trai có số tuổi phù hợp với tiêu chuẩn lớn hơn năm sáu bảy tám của nàng vào trong đất để nàng nhận ra rằng lớn hơn nàng chín tuổi cũng tốt hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK