Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này Nhiếp chính vương điện hạ không nói một lời, trực tiếp ra tay lần nữa! Từng luồng từng luồng khí ma quỷ bắt đầu bốc lên, luồng khí màu đen đó lại nổ nơi này thành một cái hố to! Nàng ngẩn ra, sau đó trong hốc mắt của nàng xuất hiện hai giọt nước mắt, đau lòng, khóc nói: “Đại gia! Đừng có làm vậy nữa được không? Ngươi đánh nữa là ông đây sẽ đánh trả đó!”.

Được rồi, thật ra trong lòng nàng cũng biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn

Câu hắn đánh nữa là nàng sẽ đánh trả rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

“Cô lại hy vọng nàng đánh trả đấy!” Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của3hắn tràn đầy vẻ hung ác, ánh sáng màu vàng xẹt qua đôi mắt ma quỷ của hắn khiến cho người ta run rẩy vì sợ hãi! Lời nói của Phượng Vô Trù khiển cho mặt mũi của Lạc Tử Dạ trắng bệch, hiển nhiên hắn đã biết nàng làm ra chuyện có lỗi với hắn nên đoán rằng nàng sẽ chột dạ và không dám đánh trả! Trên thực tế, nàng quả thật chột dạ, hơn nữa không dám đánh trả hắn

Nàng chép chép miệng, lui về sau một bước

Chẳng qua, nàng vừa lui về sau thì hắn liền đến gần!

Hơn nữa, luồng khí ma quỷ trong tay hắn lại bắt đầu bốc lên nữa, hình như hắn còn muốn tiếp tục ra tay với nàng! Lạc Tử1Dạ không muốn nói thêm cái gì nữa, trực tiếp quay đầu bỏ chạy: “Tạm biệt! Gia bận rộn công việc, gia đi trước để làm việc đây, tạm biệt!”

Nàng vừa dứt lời liền cảm thấy có nội lực bốc lên ở phía sau lưng, hơn nữa còn đánh về phía lưng của nàng!

Nàng nhảy lên nhảy xuống, tránh trái tránh phải, nhảy nhót một lúc lâu! Sau lưng nàng không khác gì chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, trên mặt đất đầy hổ to, hơn nữa hổ nào cũng to như một cái động, trông giống như nơi này vừa diễn ra một trận chiến chôn mìn vậy!

Tiếng động ở bên này quá lớn nên hiển nhiên sẽ quấy rầy đến những người trong doanh trại

Trong khoảng8thời gian này, Long Ngạo Địch toàn nghỉ ngơi điều dưỡng nên vết thương trên người đã gần như khỏi hẳn

Khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, hắn ngoắc gọi người để hỏi tình huống

Sau khi nghe xong, hắn nhếch đôi môi mỏng lên, biết là Lạc Tử Dạ quay về

Hắn lạnh lùng nói: “Đi xung quanh lều bạt của Doanh Tần, bảo người của chúng ta rút về!”.

“Vâng!” Binh sĩ dưới trướng hắn nhanh chóng đáp, xoay người đi ra ngoài

Ngay lúc này, Minh Dận Thanh cũng đứng dậy nhìn về phía bóng lưng của Long Ngạo Địch, cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi vậy mà lại phải người bảo vệ Doanh Tần lâu như vậy, người thật sự định hóa thù thành bạn với Lạc Tử Dạ9đấy à?”

“Hình như việc bản tướng quân định làm gì không có liên quan đến vương gia nhỉ!” Sắc mặt của Long Ngạo Địch rất lạnh lẽo, hiển nhiên hắn cũng không muốn nói chuyện với Minh Dận Thanh

Minh Dận Thanh bị hắn chặn họng như thế nhưng lại không tức giận, hắn chỉ cười lạnh một tiếng: “Không liên quan đến bản vương? Chẳng lẽ Long tướng quân đã quên rằng bản vương muốn giết Doanh Tần, hơn nữa trước đây Long tướng quân đã từng liên minh với bản vương...” “Có thể không nhắc đến chuyện liên minh không?” Đôi mắt màu máu của Long Ngạo Địch nheo lại, nhìn sang Minh Dận Thanh, ánh mắt của hắn âm u lạnh lẽo đến mức làm cho lòng7người run sợ.

Minh Dận Thanh nhíu mày, không rõ hắn có ý gì

Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Lần trước ở trong núi, biểu hiện của vương gia đã khiến cho bản tướng quân nghĩ rằng hành vi đồng ý liên minh với vương gia của mình là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn! Bản tướng quân thật sự không ngờ vương gia còn có mặt mũi chủ động nhắc tới việc này đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK