Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Tử Dạ híp mắt, thành thật nói: “Đương nhiên là không thấy! Chỉ chọc giận nàng ta thôi. Còn về chuyện ta thật sự lợi hại ấy à? Võ Lưu Nguyệt không phải là kẻ ngu ngốc như người nhìn thấy đâu, hôm nay nàng ta cố ý chặn ta ở trên đường lớn, ngoài việc muốn làm cho bản Thái tử khó xử, nàng ta nhất định đã tỉnh trước được nếu cuối cùng người lúng túng là nàng ta thì sẽ như thế nào...”

Lạc Tử Dạ còn mơ hồ cảm thấy nàng ta đang cố ý tự tìm khó xử, sau đó lợi dụng việc này để làm khó chính mình! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ban đầu nàng không muốn giằng co với nàng ta, dự định nhường đường. Nhưng mà2người phụ nữ này cứ bức bách nàng, làm cho nàng không nhịn nổi nữa! Cho nên cuối cùng mới thành ra như thế...

“Hả? Nếu thể thì chuyện ngày hôm nay phiền toái rồi, ngài... ngài có sợ không?” Đáp Đáp cũng bắt đầu thấy thấp thỏm.

Lạc Tử Dạ ngáp một cái: “Có cái gì phải sợ! Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm. Dù cho hôm nay gia có tránh được, ngày mai nàng ta cũng sẽ tìm đến nữa! Cứ mặc kệ nàng ta đi, để xem một con rùa bản lĩnh kém ở trong biển có thể làm được gì!”

“Hì...” Đáp Đáp bị nàng chọc cười, che miệng nở nụ cười. Mà lúc này Võ Lưu Nguyệt bị “thấy quần lót” đang phẫn nộ đứng ở trên đường lớn, gương mặt đã biến thành8màu xanh! Nàng ta có mặc quần đùi, không thể nào bị nhìn thấy quần lót! Nhất định là Lạc Tử Dạ cố ý làm nhục nàng ta, mà tiếng cười to ầm ầm của những người xung quanh cũng làm cho Võ Lưu Nguyệt càng thêm chắc chắn!

Nàng ta nhìn thoáng qua xe ngựa đã bị ném nát bét của mình, nghiến răng nói: “Lạc Tử Dạ chết tiệt! Ta chờ xem ngươi còn có thể đắc ý được mấy ngày!”

“Phì!” Một gã binh sĩ của Thần Cơ doanh vừa lúc đi ngang qua Võ Lưu Nguyệt, nghe thấy câu này liền phun một ngụm nước miếng về phía nàng ta! Gã nói ngay: “Dù không biết Thái tử có thể đắc ý bao nhiêu ngày thì nhất định cũng nhiều hơn người một ngàn một vạn ngày!”

Hắn6vừa nói xong câu này, một đám đàn ông trong Thần Cơ doanh đều cười to! Cười tới mức sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt lúc đỏ lúc trắng. Lúc này một bàn tay của nàng ta đã bị Lạc Tử Dạ bẻ gãy xương, không chắc mình có thể lấy một địch trăm, trừng trị được tất cả những người này không!

Vì vậy nên nàng ta chỉ có thể trưng gương mặt xanh mét đứng ở một bên, nhìn bọn họ đi ngang qua mình!

Nô tỳ bên cạnh nàng ta nhìn cả nhóm kia đi rồi, người dân xem náo nhiệt xong cũng đã tản đi hết thì mới bước qua, đứng bên người Võ Lưu Nguyệt, mở miệng nói: “Công chúa điện hạ, người không sao chứ? Tay của người...” “Không sao!” Võ Lưu Nguyệt đột nhiên3cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Đương nhiên bản công chúa không sao, nhưng mà chuyện hôm nay Lạc Tử Dạ làm xấu mặt và đánh bản công chúa đã có nhiều người thấy rồi. Việc này nhất định sẽ truyền ra ngoài, không ít người sẽ biết. Hơn nữa, dù cho phụ hoàng có đang phiêu bạt ở nơi nào trong giang hồ chắc chắn cũng sẽ nhận được tin tức này!”

Nếu mà phụ hoàng tự mình tới xử lý Lạc Tử Dạ, thì dù cho tên tiểu tử này có chín cái mạng cũng không đủ cho phụ hoàng giết! Đây cũng là nguyên nhân mà nàng cố ý chọn hôm nay đến trêu chọc Lạc Tử Dạ! Nếu Lạc Tử Dạ chịu nhường đường thì nàng ta sẽ làm cho y đẹp mặt, nhưng nếu5y dám can đảm đánh trả, khiến cho nàng ta mất hết mặt mũi thì Lạc Tử Dạ sẽ chết vô cùng khó xem!

Nô tỳ đứng bên cạnh nghe xong, nhíu nhíu mày, khúm núm nói: “Nhưng mà công chúa, hôm nay là người trêu chọc Thái tử Thiên Diệu trước, Hoàng thượng nhận được tin này, liệu có giúp người không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK