Dường như hắn đang muốn nói cho nàng biết rằng, bất cứ chuyện gì ở đây, cũng đều tùy thuộc vào tiếng nói của hắn. Bất cứ quyết định nào, chỉ có hắn mới có quyền khống chế, ra quyết định cuối cùng! Nàng muốn làm gì, cũng đều phải có sự cho phép của hắn, nếu nàng định chống đối hắn, muốn ngỗ nghịch mạo phạm hắn, vậy thì cuối cùng tất cả mục đích của nàng đều sẽ không đạt được!
Trong lúc hai người trầm mặc đối đầu với nhau, Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy cái chân bị hắn đánh bị thương mà nàng nhịn đau nãy giờ, đột nhiên bắt đầu đau thấu xương. Cảm giác đau đớn đó rõ rệt như thể đang thông qua từng sợi dây thần kinh có thể cảm nhận được sự đau đớn để nhắc nhở nàng rằng, trở thành kẻ địch của hắn, đối đầu với hắn, thì sẽ phải đối diện với hậu quả như thế nào, trả cái giá đắt như thế nào? Thế nhưng, cảm giác đau đớn này, lại cũng không thể khiến nàng khom lưng chùn gối, ngược lại còn khiến nàng càng đứng thẳng hơn, ánh mắt nhìn hắn cũng càng không sợ hãi! Trong lúc đối diện với nhau, ánh mắt của hắn hàm chứa vẻ miệt thị và dò xét, còn ánh mắt của nàng thì lại ẩn chứa sát khí đằng sau vẻ phẫn nộ.
Hoàng đế trầm mặc mất một lúc, cuối cùng mặt vẫn thản nhiên lựa chọn thỏa hiệp. Giọng nói uy nghiêm chậm rãi vang lên: “Tuy trẫm rất bất mãn với hành vi ngày hôm nay của Thái tử, nhưng nếu Nhiếp chính vương đã thích, thì Thái tử lui xuống trước đi. Công trạng của Nhiếp chính vương đối với xã tắc giang sơn, đương nhiên trẫm cũng nên quan tâm đến tâm trạng của hắn. Chuyện hôm nay con thất lễ, làm những việc bôi nhọ quốc thể, trẫm sẽ không truy cứu nữa!”
Tuy đã chọn thỏa hiệp, nhưng Hoàng đế vẫn rất giỏi bào chữa, dùng những lời này để lấp liếm cho qua. Ông nói như thế này, cũng sẽ không bị mất mặt vì thân là đế vương của một nước, mà phải cúi đầu trước thần tử nữa.
Còn với Phượng Vô Trù, trước giờ xử lý mọi chuyện, hắn chỉ cần đạt được kết quả mà mình muốn, còn quá trình thế nào, hắn không quan tâm. Vì vậy, nghe Hoàng đế nói xong, hắn cũng không tỏ bất cứ thái độ gì. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cười nói với Lạc Tử Dạ: “Hôm nay coi như Cô đã cầu xin giúp Thái tử rồi, Thái tử định cảm ơn Cô thế nào?”
Cảm ơn thế nào à?! Mặt nàng xanh mét, tên khốn này làm hỏng chuyện tốt của nàng, mà còn đòi nàng cảm ơn à!!!
Trong lòng nàng bừng bừng lửa giận, thậm chí còn có cảm giác kích động muốn nôn ra máu rồi! Nhìn cái bản mặt gợi đòn nhưng lại vẫn đẹp trai của tên kia, nàng chợt mỉm cười, ra vẻ quan tâm hỏi: “Đương nhiên là rất cảm ơn ngài! Không biết Nhiếp chính vương điện hạ đã có ý trung nhân hay chưa?”
Nàng vừa dứt lời, mọi người ở đại điện đều sững sờ, trong lòng lại buồn bực, không hiểu sao Thái tử cứ phải nhớ mãi chuyện theo đuổi Nhiếp chính vương thế?!
Nhiếp chính vương cũng hơi ngước mắt lên, mà bàn tay đang nhấc ly rượu định nhấp một ngụm cũng khựng lại. Sau đó, hắn thản nhiên xoay xoay cái ly với vẻ không mấy bận tâm, nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng đầy từ tính chậm rãi vang lên: “Chưa có!”.
Nói xong hai chữ này, ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên thăm dò và quan sát kỹ, trong lòng cũng thầm thấy hơi tò mò, đột nhiên Lạc Tử Dạ hỏi câu này làm gì? Ý trung nhân à? Trên thế gian này, người có thể khiến hắn chú ý trước mắt cũng chẳng có vài người chứ nói gì đến ý trung nhân!
“Thì ra là chưa có à!” Lạc Tử Dạ đáp lại một câu ra vẻ đã hiểu rồi. Sau đó, nàng lại cười rất giả tạo nói, “Nhiếp chính vương điện hạ nhiệt tình như thế này, tâm tính lại lương thiện, còn thích giúp đỡ người khác nữa. Bản Thái tử từng nghe nói, người như vậy, bởi vì tấm lòng quá lương thiện, trời cao muốn rèn giũa họ, khiến họ càng trưởng thành tốt đẹp hơn, nên sẽ khiến họ thất tình mười lần tám lần, cõi lòng thống khổ. Đặc biệt còn một điểm nữa là, lần đầu tiên họ yêu một ai đó, dù có theo đuổi thành công, thì quá trình còn khó khăn gian khổ, chua cay hơn cả một cuộc hành trình dài mười vạn tám nghìn dặm! Bởi vì Nhiếp chính vương điện hạ quá nhiệt tình, thực sự khiến bản thái tử quá cảm động, thế nên mới không nhịn được hỏi một câu, thể hiện sự quan tâm với ngài!” Dịch nghĩa của những lời này ra có nghĩa là, loại khốn nạn thích làm hỏng chuyện của người khác như ngươi, chắc chắn ông trời sẽ khiến cho người thất tình đến tám lần mười lần, khó khăn lắm mới yêu một lần, khó thành công đã đành, phía trước còn có ngàn vạn khó khăn nguy hiểm nữa!
Nói trắng ra thì nàng cũng đang ngang nhiên nguyền rủa Phượng Vô Trù gặp phải chuyện tổn thương trong tình cảm! Nàng cho rằng chỉ khi tên khốn nạn này phải trải qua kinh nghiệm chịu tổn thương sâu sắc vì bị thất tình rồi thì sự oán giận của nàng ngày hôm nay mới vơi đi được.
Mà từ đầu đến giờ, vẻ mặt của Diêm Liệt khá phức tạp, lúc này hắn còn hơi kỳ quái nhìn Phượng Vô Trù một cái. Lần này Vương không chỉ đơn thuần muốn gây sự với Thái tử, mà chuyện này cũng thực sự là đang giúp đỡ Thái tử. Bởi vì... Thế nhưng, điều hắn nghĩ mãi không thông là, Thái tử cố tình giở trò như thế này, mạo phạm Vương như thế này, vì sao Vương còn muốn giúp y chứ?!
Các đại thần khác nghe câu này xong đều quay sang nhìn nhau, không ít người cảm thấy khó hiểu trong lòng, rõ ràng là Thái tử đã chọc giận Hoàng thượng rồi, nhưng Nhiếp chính vương lại đỡ lời cho nên Thái tử
mới tránh được việc bị trách phạt. Nhưng vì sao Thái tử không chỉ không biết ơn, mà còn nói những lời như thế này để chửi rủa người ta chứ? Thế nhưng Hiền Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh nhìn nhau một cái, trong lòng lại hiểu rõ, chỉ sợ ý đồ của Lạc Tử Dạ này không hề đơn giản chút nào. Vị sứ thần đến từ cố đô lại làm ra vẻ giả câm giả điếc, giống như hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ chuyện gì khác thường vậy, chỉ cúi đầu cần ăn thì ăn, cần uống thì uống. Còn Long Ngạo Địch thì khẽ nheo đôi mắt màu máu của mình lại, nhưng thần sắc đó lại nhanh chóng bị che lấp đi...
Phượng Vô Trù nghe xong câu này cũng không tức giận, ngược lại còn như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, hắn nhướng mày cười to vài tiếng. Trong tiếng cười lạnh lùng trầm thấp kia còn mang theo cả sự ngạo nghễ, đôi mắt ma mị thoáng lóe lên sự khinh bỉ và ngạo mạn, hắn cất tiếng nói: “Thái tử không cần quá lo lắng, từ trước tới giờ, đối với sự khảo nghiệm và rèn giũa của trời cao, Cô đều chưa từng quá bận tâm! Còn người đã có thể là ý trung nhân của cô, thì bất luận nàng có nguyện ý hay không, nàng đều sẽ là của Cô. Bánh xe vận mệnh, từ trước đến nay đều nằm trong lòng bàn tay của kẻ mạnh. Sự gian khổ khi theo đuổi đó, Cô sợ rằng cũng sẽ không có cơ hội để trải nghiệm nó!” Khóe môi Lạc Tử Dạ run rẩy, ý của hắn là, nếu hắn đã thích ai, thì chẳng cần biết người ta có bằng lòng hay không, cứ khiêng đi luôn là được! Trong thế giới của hắn không có khái niệm “kiên trì theo đuổi”, đã yêu rồi, thì cứ thẳng tay mà giành giật. Nếu có bản lĩnh, cứ thử chạy trốn từ trong tay hắn đi, không có bản lĩnh, thì dù không yêu cũng chỉ có thể bị ép phải chấp nhận, vì hắn là kẻ mạnh, hắn quyết định tất cả! Người ta có nguyện ý hay không, căn bản không liên quan gì đến hắn!
Khóe mắt nàng cũng run lên một lúc lâu. Nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Chỉ mong thực sự là như vậy. Cũng mong là đến lúc đó, Nhiếp chính vương và người yêu của mình đừng có diễn cái màn kịch tình yêu bị thảm kiểu thà sống thà chết, khiến cho ngài cầu mà không được, cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của đời người nhé!”
Nói xong câu này, nàng quay đầu đi tìm vị trí của mình để ngồi xuống. Vì vừa rồi nhảy múa nhiệt tình quá, lúc này chân của nàng đang đau đến thấu xương, cảm giác như xương cũng gãy luôn rồi thì phải! Nhưng dù như vậy, ngoài mặt nàng vẫn không hề lộ ra chút vẻ yếu thế nào, giống như người bình thường không bị sao cả, quay về phía vị trí của mình. Tất cả mọi tính toán trong lòng đều đổ xuống sông xuống biển, chân thì vô cùng đau đớn, đồng thời còn biến chất thành sự bất mãn đối với tên để tiện Phượng Vô Trù kia nữa. Nếu như bây giờ cho nàng một con dao thái, chắc chắn nàng sẽ đâm hắn không chút do dự!
“Thái tử cứ yên tâm, chắc chắn Cô sẽ không có ngày đó đâu!” Giọng điệu của Nhiếp chính vương điện hạ vẫn thản nhiên như cũ. Hắn cầm ly rượu lên, uống rượu một cách nhã nhặn, mặt đầy vẻ ngạo mạn và không mấy bận tâm.
Nhưng điều hắn không biết đó là, chính vì một số hành vi ngông cuồng của hắn ngày hôm nay, mà khiến cho những lời nguyền rủa vừa rồi của Lạc Tử Dạ, tuy không ứng nghiệm toàn bộ trong tương lai, nhưng cũng linh ứng đến quá nửa! Ví dụ như lần đầu tiên yêu một người, con đường theo đuổi người đó vô cùng gian nan vất vả, cảm nhận sâu sắc nỗi đau khổ của đời người... Đương nhiên, những chuyện này để hồi sau sẽ rõ.
Sau khi Lạc Tử Dạ ngồi xuống, cuối cùng cơn phong ba liên quan đến bài hát Trái táo nhỏ kia cũng được dẹp yên! Cũng đúng lúc này, một đại thần chợt nhìn quanh bốn phía, nhíu mày lên tiếng truy hỏi: “Hôm nay là sinh thần của bệ hạ, vì sao Thất hoàng tử điện hạ lại không tới?”