Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả việc rao bán cái bố của Long Ngạo Địch, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh nữa

Hiện tại có cho Long Ngạo Địch uống máu Lạc Tử Dạ, hắn ta cũng sẽ uống

Nếu lúc này Lạc Tử Dạ tìm hắn ta xử lý giúp chuyện Vân thừa tướng, e rằng không thể nào

Nhưng Lạc Tử Dạ vẫn cứ khăng khăng đi đến đó, trong chuyện này có chút kỳ lạ

Chẳng lẽ định bàn điều kiện gì hay sao? Trước mắt, chuyện khiến Hiến Thương Mặc Trần khó hiểu hơn chính là hắn thầm tin Lạc Tử Dạ có thể thuyết phục được Long Ngạo Địch

Mặc dù suy nghĩ này có hơi quái lạ, không giải thích được là tại sao nhưng hắn vẫn một mực khẳng định như vậy.

Nói chung, Lạc Tử Dạ vẫn là một ẩn số2trong lòng hắn

Một sự tồn tại kỳ lạ...

Hắn đang mải suy nghĩ, Mặc Tử Uyển lên tiếng sau lưng hắn: “Chủ nhân, tin tức Võ Tu Hoàng trốn thoát vừa được truyền đến

Hiện giờ không ai biết ông ta đã đi đâu, có thể đã đi tìm Võ Lưu Nguyệt và Võ Hạng Dương, nhưng không thể gạt bỏ khả năng ông ta đi tìm Phượng Vô Trù tính sổ”.

Dĩ nhiên, không dễ gì mà để họ điều tra ra được hành tung của Võ thần

Chỉ cần Võ Tu Hoàng không muốn, dù ông ta có đứng trên nóc nhà ngươi thì ngươi cũng chẳng phát hiện ra

Hiến Thương Mặc Trần không để ý đến chuyện của Võ Tu Hoàng, chỉ hỏi một câu: “Lạc Tiểu Thất thì sao, có động tĩnh gì không?” “Có ạ! Hình như hắn9rất nhiệt tình với chuyện của Lạc Tử Dạ!” Mạc Tử Uyên than vãn.

Hiến Thương Mặc Trần gật đầu, hắn không bình luận gì cả

Nếu như đối phương không nóng lòng thì đã không cùng hắn kết giao ước, lại còn tăng thêm một điều kiện phải để Lạc Tử Dạ yến

Thật ra hắn cảm thấy rất khó hiểu, sao lại có nhiều người để tâm đến một thằng nhóc chỉ biết làm trò hề như Lạc Tử Dạ như vậy.

Nhưng thằng nhóc chỉ biết làm trò hề đó vừa mới nắm Thần Cơ doanh trong tay.

Sau khi đắc tội với Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch, Võ Hạng Dương, thậm chí cả Võ Tu Hoàng mà vẫn có thể sống yên ổn

Trái lại còn thường xuyên khiến người khác kinh ngạc, dù Lạc Tử Dạ có dùng cách6gì, thì đó cũng là bản lĩnh của y, phải không?

Chợt hắn khoát tay: “Lui xuống đi, quan sát xem Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương có động tĩnh gì không?” “Vâng!” Mặc Tử Uyên đáp lại rồi lui xuống

Hiện Thương Mặc Trần nhếch đôi môi mỏng nhìn ra đường phố

Ánh mắt hắn vô định, chỉ nghĩ đến chuyện lúc trước hạ nhân bẩm báo, Lạc Tử Dạ bảo Vân Tiêu Náo đến phủ Nhiếp chính vương

Sợ rằng chuyến đi này nhất định có vấn đề...

***

Lúc họ nói chuyện, Vân Tiêu Náo đã đến phủ Nhiếp chính vương

Hơn nữa, sau khi nói là Lạc Tử Dạ bảo nàng đến tìm Nhiếp chính vương điện hạ liền được hắn tiếp kiến

Nếu là bình thường, không có chuyện gì gấp thì Diệm Liệt sẽ đứng ra xử lý

Rất ít người0có thể gặp Phượng Vô Trù một cách dễ dàng như vậy

Vì chuyện của Lạc Tử Dạ, gần đây có không ít người được tiếp kiến.

Sau khi Vân Tiêu Náo nói rõ mục đích, nàng quỳ dưới đất, bị uy quyển ma quái của người ngồi trên vương tọa chèn ép đến nỗi không dám ngẩng đầu

Hồi lâu sau, giọng nói uy nghiêm rét lạnh của người nọ truyển xuống: “Lạc Tử Dạ có nói tại sao muốn nuôi chó hay không?”

Hơn nữa còn muốn nuôi một con chó già sắp chết?

Quả gia cũng rất tức giận, trợn to mắt đúng một bên

Thật sự làm Quả gia tức điên mà! Nó dùng móng điên cuồng cáo trên mặt đất, Lạc Tử Dạ chết tiệt, dám đem phiền phức đến cho Quả gia..

Vân Tiêu Náo lắc đầu: “Thái tử không7nói, ngài ấy chỉ bảo ta đến truyền lời!” Người ngồi trên vương tọa trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quả quyết từ chối: “Không nuôi!” “Hơ..” Vân Tiêu Náo đã biết trước kết quả

Trong ấn tượng của nàng, Nhiếp chính vương điện hạ không phải là người dễ thỏa hiệp, thể là nàng bèn thử nói với người nọ mấy câu của Lạc Tử Dạ, “Thái tử nói nếu như ngài không nuôi, thì ta giúp ngài ấy truyền mấy câu! À ừm..

Tiểu Thối Thối, ta yêu người nhất luôn đó

Ngươi nuối đi có được không, nhé, cục cưng...” “Phụt..” Suýt chút niềm Liệt đã phun ba ngụm máu tươi! Người trên vương tọa nghe xong, mi tâm lại nhân theo thói quen, hắn trợn mắt nhìn Vân Tiêu Náo hồi lâu, biểu cảm hơi khó đỡ nhưng cuối cùng vẫn phải nhận nhượng: “Được rồi! Chuẩn!” “Vương!” Diêm Liệt nghiêng đầu nhìn, tỏ vẻ không tán thành, phủ Nhiếp chính vương không thể nuôi chó, bởi vì..

Phượng Vô Trù khoát tay, ra hiệu hắn không cần nói nữa

Diệm Liệt chỉ có thể chau mày yên lặng, âm thầm cảm thấy Lạc Tử Dạ đúng là một tai họa...

Lúc này, Lạc Tử Dạ cũng đã bàn bạc xong, nàng đi ra khỏi phủ Long Ngạo Địch

Long Ngạo Địch ngồi ở đại sảnh, dõi theo bóng nàng

Hạ nhân lên tiếng: “Tướng quân, ngài định.” “Đồng ý điều kiện của Lạc Tử Dạ!” Long Ngạo Địch lạnh lùng đáp, con ngươi hung hiểm nheo lại, “Lạc Tử Dạ chẳng có gì cả nhưng uy tín thì y có!”

Chuyện này hắn không nhìn lầm đầu

Hạ nhân gật đầu nói tiếp: “Nhưng không biết Lạc Tử Dạ có làm được hay không?” Điều kiện kia khá là khó

Lạc Tử Dạ cam kết, sau khi Tướng quân giúp đưa Vân thừa tướng ra ngoài thì trong vòng một tháng, Thái tử sẽ nghĩ cách hoàn thành nguyện vọng của Tướng quân! Lúc đó, Thái tử vỗ ngực nói thế này: “Chỉ cần ngươi làm xong chuyện, ông đây sẽ giúp người lấy mạng chó của Phương Vô Trù!” Không biết tại sao Thái tử lại tự tin như thế

Mạng của Phượng Vô Trù dễ lấy vậy sao? Hơn nữa còn dùng từ “mạng chó” để diễn tả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK