Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Long Ngạo Địch hiểu ý hắn, nhưng cũng chỉ nhìn hắn chằm chằm chứ không trả lời

Hiến Thương Mặc Trần nói tiếp: “Nếu không biết, thái độ của người sẽ không thay đổi nhanh như vậy!” “Phong vương hỏi như thế, vậy Phong vương cũng biết rồi?” Long Ngạo Địch nhướng mày, không đáp mà hỏi ngược lại

Hai người đều ngầm hiểu trong lòng, tất cả mọi câu hỏi này đều liên quan đến chuyện giới tính của Lạc Tử Dạ.

Hiên Thương Mặc Trần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nàng không nên bị cuốn vào trong cuộc phân tranh này, đó vốn là cuộc chiến của đàn ông

Chẳng qua ngay từ đầu đã sai lầm, nhưng sau khi nàng đã rơi vào thì3không thể nào rút lui được

Bản vương không muốn hại nàng, nhưng ngoài nàng ra, Phượng Vô Trù không có điểm yếu nào!”

“Làm sao ngươi có thể chắc chắn nàng là điểm yếu của Phượng Vô Trù? Có lẽ trong lòng Phượng Vô Trù, nàng không có địa vị lớn bao nhiêu

Cũng có thể đây chẳng qua là một lớp ngụy trang, một cách che mắt mà Phượng Vô Trù làm ra, mục đích chính là khiến chúng ta ngộ nhận rằng hắn có nhược điểm?” Long Ngạo Địch nhanh chóng nói ra lời này

Nhưng sau khi nói xong, nhìn về phía gương mặt ẩn chứa nụ cười thản nhiên của Hiến Thương Mặc Trần, chính hắn cũng nhíu mày

Bởi vì những lời1hắn vừa nói, đừng nói là muốn Hiên Thương Mặc Trần tin, ngay cả chính hắn cũng không tin.

Hiên Thương Mặc Trần khẽ cười nói: “Ngươi và ta đều hiểu Phương Vô Trù là dạng người gì

Xưa hay hắn ta điên cuồng ngạo mạn, không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, làm việc chưa bao giờ biết thế nào là mưu tính rồi mới hành động, trước giờ chỉ cần bản thân muốn là được

Nếu lúc nào đó hắn thật sự mưu đồ chuyện gì thì cũng sẽ không vì lý do nào khác, chỉ vì hắn vui vẻ mà thôi

Bởi vì bất cứ mưu toan của kẻ nào, thường thường đến cuối cùng cũng không sánh bằng6thực lực mạnh mẽ của hắn!”.

Giống như lần trước bao vây Lạc Tử Dạ, nhiều đá núi, mũi tên như thế, sợ là đối với ai thì cũng không thể sống sót! Bọn họ chưa tính kế đủ lâu, chuẩn bị chưa đầy đủ à?

Hết lần này đến lần khác, Phượng Vô Trù một thân một mình phá sạch những cạm bẫy đó, còn khiến đám người bọn họ bị thương

Cho nên, nếu Phượng Vô Trù muốn đối phó mấy người bọn họ, sao cần phải làm ra cái gọi là cách che mắt? Phượng Vô Trù khinh thường bọn họ, dưới cái nhìn của hắn bọn họ không xứng làm đối thủ, sợ rằng trong mắt hắn còn chẳng bằng con sâu4cái kiến, có ai lại tính kể làm sao để giết chết một con kiến hôi à?

Hiện tại thời buổi rối ren, Lạc Tử Dạ còn trêu chọc phải Võ thần, Phượng Vô Trù và Võ Tu Hoàng còn đều đang bị nội thương vì chuyện đó, chuyện này nào giống như chỉ vì bày kể đùa cợt bọn họ chơi, nếu vậy thì chơi quá giống thật rồi

Cho nên tâm tư của hắn đối với Lạc Tử Dạ không thể nào là giả!

Gần xanh trên trán Long Ngạo Địch giật giật, cũng nhớ lúc trước Phượng Vô Trù nói trong mắt đối phương hắn chẳng qua chỉ là con rệp

Đương nhiên, giả thuyết của hắn không thể nào thành lập! Hắn liếc3Hiên Thương Mặc Trần, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, bản tướng quân chỉ có một lời

Phải trái đúng sai, bản tướng quân phân rõ!”

Lời này của hắn cũng coi như cho Hiên Thương Mặc Trần một lời cam kết.

Sau khi nói xong, hắn lại mở miệng bổ sung một câu: “Nhưng, chắc bên Lạc Tiểu Thất cũng không tán thành...” Cũng không tán thành bọn họ tính kể Lạc Tử Dạ.

“Chỉ là tính kể chút thôi, tóm lại sẽ không để Lạc Tử Dạ phải bỏ mạng

Dù sao bất kể là hắn, là ta hay ngươi cũng không mong nàng chết, không phải sao? Vì sự nghiệp vĩ đại phía trước, tin rằng hắn cũng bằng lòng nhượng bộ chuyện này!” Trong giọng Hiến Thương Mặc Trấn lộ ra ý cười, nhưng trên mặt lại mang theo mây phân lạnh lẽo bén nhọn.

Long Ngạo Địch gật đầu, nhưng lại nói một câu: “Bản tướng quân quả thực bội phục tính cách của Phong vương

Trên đời này ít ai có thể xử lý dứt khoát, lựa chọn được như Phong vương!” “Đó là bởi vì, trong lòng bàn vương luôn biết rõ bản vương muốn cái gì nhất!” Vinh nhục cá nhân, tình cảm cá nhân có năng cũng không nặng hơn được nghiệp lớn của quốc gia, không nặng hơn được lê dân bách tính của Hiên Thương Mặc Trần hắn! Hắn quen dùng cái giá thấp nhất để đoạt được lợi ích lớn nhất

Nếu chẳng qua chỉ chặt đứt tư tình của mình là có thể khiến Hiến Thương mạnh mẽ, khiến trăm họ không phải sống cảnh lầm than, tất cả đều đáng giá.

Hắn vừa nói ra câu này, Long Ngạo Địch sửng sốt.

Sau đó Hiến Thương Mặc Trần đứng dậy, mở miệng nói: “Bản vương về trước, cũng mong trong lòng Long tướng quân có thể phân rõ ràng thứ mình muốn nhất là gì

Đừng để ở thời khắc mấu chốt bị ma quỷ che mắt!”

“Vương! Chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai! Chuyện này có cần phải thông báo cho Thái tử trước không?” Diêm Liệt vừa nói lời này, quỳ một chân xuống đất ở giữa vương trướng

Người ngồi trên vương tọa đưa mắt lên nhìn

Cằm hắn hơi nâng lên một độ cong đầy ngạo mạn

Giọng nói ma mị lạnh nhạt trầm nói: “Không cần! Ngài mai nàng sẽ tự biết

Hơn nữa, hôm nay nàng cũng không chịu tới

Cô lười nói cho nàng biết!”

Khóe miệng Diễm Liệt giật giật..

Bệnh ngạo kiều của Vương lại tái phát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK