Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Lạc Tử Dạ nói xong, nàng cũng không nói thêm cho Vân Tiêu Náo biết, thuận miệng nói: “Ngươi lập tức tới phủ Nhiếp chính vương, nói với Diêm Liệt, bảo hắn xin Phượng Vô Trù nuôi một con chó

Nhớ kỹ là nuôi một con chó già, khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ chết

Sớm thôi, sẽ phát huy tác dụng! Còn nữa, nhắc nhở Diêm Liệt phải cực kỳ giữ bí mật chuyện này, không thể truyền đi cho bất kỳ người nào biết.” “Nhưng..

nhưng mà...” Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ không chịu nuôi thì phải làm sao bây giờ? Đang yên đang lành, tại sao Nhiếp chính vương điện hạ lại vô duyên vô cớ bằng lòng nuôi chó chứ? Vả lại còn là chó sắp chết

Đặc biệt là nghe nói quả gia2nhà bọn họ nổi danh mười dặm là hay ghen tỵ, nếu như nuôi một con chó, vậy thì..

Lạc Tử Dạ cũng biết nàng đang lo lắng cái gì

Nhưng trên thực tế chỉ là nuôi một con chó mà thôi, cũng nuôi có vài ngày, theo lý mà nói thì cũng không tính là giúp chuyện gì quá lớn, nàng cảm thấy chắc là Phượng Vô Trù sẽ đồng ý thôi

Nàng nhìn chằm chằm Vân Tiêu Náo một lúc rồi mở miệng nói: “Ngươi cứ nói trước đi, hắn đồng ý là tốt nhất, không đồng ý thì người truyền đạt lại gia cho hắn: Tiểu Thổi Thôi, ta yêu ngươi nhất

Người nuôi một con được không, chao ôi, cục cưng...”

Không biết vì sao nàng lại cảm thấy nếu nói như vậy với Phượng Vô Trù thì9chắc chắn hắn sẽ đồng ý

Lạc Tử Dạ nói mấy câu buồn nôn như vậy mà mặt không biến sắc, nhưng lại khiến Vân Tiếu Náo sợ đến nỗi nổi da gà

Lông tơ toàn thân nàng đều dựng lên, gật đầu nói: “Được, được! Ta lập tức đi ngay

Vậy ngài.” “Gia đi tìm Long Ngạo Địch! Được rồi, còn một việc, Lễ bộ không phê duyệt hôn thú của hai chúng ta

Cho nên trước mắt là muốn gả ngươi cho Diêm Liệt, Diêm Liệt cũng là quan nhị phẩm

Người thấy thế nào?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Náo, mở miệng hỏi

Nàng không nói tỉ mỉ thật ra là do Phượng Vô Trù không đồng ý, càng đừng nói đến lý do vì sao không đồng ý

Bởi vì đến nàng cũng không biết6lý do là gì, tên Phượng Vô Trù khốn nạn kia bảo với nàng rất rõ ràng là không thể nói cho nàng nguyên nhân

Cho nên bây giờ nàng cũng không nói được! Nhưng Vân Tiêu Náo liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ cần từ trên người Diêm Liệt là nàng có thể phân tích ra được chuyện này có liên quan tới ai

Vì vậy nàng mới hỏi một câu: “Là ý của Nhiếp chính vương điện hạ?” “Sao ngươi biết?” Lạc Tử Dạ hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nhớ ra Diêm Liệt là thủ lĩnh hộ vệ của Phượng Vô Trù, nàng ấy biết được cũng không phải chuyện kỳ quái

Sau khi hiểu được, nàng thực sự không kìm được mở miệng nói: “Cũng không biết rốt cuộc hắn bị làm sao, chuyện này chẳng0liên quan gì tới Phượng Vô Trù, hắn lại cứ muốn tới phá hỏng, đúng là rảnh quá hóa rồ!”

Vân Tiêu Náo nghe thấy, liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ, lại nhịn không được nói một câu: “Thái tử, ngài không nhìn ra được sao? Nhiếp chính vương điện hạ có ý với ngài đó

Ngài nghĩ mà xem, đang êm đẹp sao ngài ấy phải vì lo lắng ngài bị thương mà cam chịu ba lần nội lực phản phệ? Còn nữa, ngài và Võ Tu Hoàng đánh nhau, ngài ấy tự dưng lại đắc tội với Võ thần làm gì? Bây giờ ngài bảo ngài ấy nuôi chó, còn dạy ta phải nói thế nào, như vậy là ngài cảm thấy dựa theo cách nói của ngài, tìm ngài ấy giúp là ngài ấy sẽ đồng7ý

Nhưng ngài có nghĩ tại sao ngài có niềm tin vững chắc rằng ngài ấy sẽ đồng ý như vậy không?”

Nói đến đây, Vân Tiêu Náo lại mở miệng nói: “Bởi vì ngài ấy cưng chiều ngài, mặc dù không lộ liễu, ngài không nhìn ra, nhưng trong tiềm thức ngài lại cảm nhận được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK