Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu ba người Lạc Tử Dạ đã nói quả thật đều nghiêng nước nghiêng thành, hào hoa phong nhã như vậy thì hắn không thể nào chưa từng nghe thấy tên

Bọn họ rốt cuộc có thật là con gái không, hay là Lạc Tử Dạ lừa gạt hắn để trốn tránh trừng phạt? Nói không chừng đây chính là biệt danh mà nàng đã đặt cho những tên đẹp trai khác, giống như nàng gọi hắn Thối Thối vậy

Chẳng lẽ Yêu Nghiệt là Doanh Tần? Tướng mạo của tên đó quả thật là một tên yêu nghiệt

Còn Dạ Mị là ai, Hiến Thương Mặc Trấn? Nhiếp chính vương điện hạ nghĩ đến đây liền tức giận, hơn nữa trong tức giận còn có một chút tự giễu

Bây giờ hắn đúng là hơi nghi thần nghi quỷ, nhưng3mà việc này không thể hoàn toàn trách hắn được, muốn trách thì phải trách người con gái tên Lạc Tử Dạ này

Nàng vừa thấy sắc đẹp liền không nhấc nổi chân nữa, suốt ngày chỉ nghĩ tới trai đẹp, thực sự làm cho hắn không yên tâm.

Lạc Tử Dạ dừng một lát

Ba người đó đều là người của kiếp trước, nàng không phải là không thể nói cho Phượng Vô Trù biết, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói ra thôi

Nói chung là, sợ rằng nàng không còn cơ hội gặp lại các nàng ấy nữa

thôi.

Hiện tại đã đến lúc rồi.

Nàng đứng lên, lần này hắn không miễn cưỡng kéo nàng lại nữa

Nàng mặc áo bào vô cùng rộng lớn của hắn, gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, nàng đi1ra ngoài hang núi rồi mở miệng nói: “Sau này có thời gian thì gia sẽ nói chuyện này cho ngươi biết! Dù sao đời này đại khái là sẽ không gặp được các nàng ấy nữa, vậy nên ngươi không cần để ý đầu!”

Trong lòng nàng biết rõ Phượng Vô Trù đang suy tính cái gì, nhưng mà nàng thật sự không muốn nói thêm về bọn họ với người ngoài, nhất là Yêu Nghiệt

Cảnh tượng nàng thức dậy vào buổi sáng rồi phát hiện ra Yêu Nghiệt đã tắt thở, không còn tỉnh lại nữa như mới xảy ra hôm qua

Vẻ mặt nàng khi đó, chính là kiểu đau lòng muốn chết nhưng lại không rơi nước mắt được, nếu khóc ra được thì chắc là sẽ không khó chịu như vậy.

Bây giờ nàng không6thể nào gặp lại Yêu Nghiệt được nữa, lão đại và Dạ Mị càng không cần phải nghĩ tới.

Nàng có nói thêm cũng vô ích, trái lại làm cho mình khổ sở hơn thôi!

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, hắn đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, không chỉ có mỗi chuyện này, trên người nàng có vô vàn bí mật, ngoại trừ cái này còn có cái khác

Thế nhưng, nàng vẫn không chịu nói tới chuyện đau khổ chôn sâu trong đáy lòng mình!”

Nàng ngẩn ra khi nghe thấy lời nói của hắn, hơn nữa còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sao hắn lại biết? Chuyện đau khổ mà nàng vẫn luôn chôn sâu trong lòng mình? Mỗi lần nàng nhớ lại4thì lập tức đau thấu tim gan

Nàng không muốn nhớ lại, cũng không dám nhớ lại nữa, vì thế nên nàng liền trực tiếp đóng chặt nó lại, không bao giờ nghĩ tới, cũng không bao giờ để cập tới nữa.

Cho đến lúc quốc tự chạy lại một lần nữa thiêu đốt những ký ức này lên

Nàng không nói gì nữa, hắn nhanh chóng tiến đến gần rồi đột nhiên vươn cánh tay dài bể nàng lên, đi ra bên ngoài

Lúc này quả thật không còn sớm nữa, hắn đã sớm biết việc đám người Long Ngạo Địch bị nhốt rồi, bây giờ chắc Lạc Túc Phong đã đi vào rừng cây vì không nhịn được nữa.

Đúng là bọn họ nên đi ra ngoài

Lạc Tử Dạ ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía gương3mặt đẹp tới mức có thể sánh ngang với thần ma của hắn, chẳng phải hắn định hỏi nàng à? Nàng không nói, sao hắn lại không hỏi nữa? Việc này không giống với tính nết của hắn chút nào.

Lúc nàng nhìn sang, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt ma quỷ rét lạnh chứa đựng một tia mềm mại

Hắn chậm rãi dùng chất giọng lạnh lẽo từ tính nói: “Chuyện nàng không muốn nói hiển nhiên là chuyện đau lòng! Cô không ép nàng nói, cũng không cần nàng tự lột vết sẹo của mình, nhưng mà Cô sẽ giúp nàng quên nó đi

Đến cuối cùng, tất cả những chuyện không vui, tất cả những đau đớn này sẽ biến mất khỏi lòng nàng!”

“Ngươi đúng là quá tự tin!” Lạc Tử Dạ nghe xong liền nở nụ cười

Hắn nghe nàng nói xong liền chợt cúi đầu cắn môi nàng: “Hay là nàng nghĩ Cô không nên tự tin như vậy?” Sau này hắn sẽ chỉ để cho những chuyện vui vẻ ở bên nàng, vui vẻ đến mức không nhớ nổi những khổ sở, cũng không có thời gian suy nghĩ tới những chuyện đau khổ này

Nàng liếc nhìn hắn, hắn trước giờ đều như vậy, chẳng những bá đạo, cho rằng chính mình mới là nguyên tắc, có thể điều khiển tất cả mọi chuyện trên đời mà còn kiêu căng tới mức không đặt bất kỳ thứ gì trong mắt

Nàng gật đầu, nhìn thoáng qua vết thương trên bả vai của hắn: “Ừm, vết thương của ngươi.”

“Chuyện nhỏ!”

Hắn không nói thêm gì nữa, ôm nàng đi ra khỏi hang núi

Lúc hắn vừa bước ra khỏi hang núi, nàng mở miệng nói: “Phượng Vô Trù, chờ chuyện của Doanh Tần xong rồi, ta tìm được thuốc có thể cứu hắn, ngươi cũng giải quyết xong chuyện núi tuyết của mình rồi thì chúng ta thẳng thắn với nhau đi! Ngươi nói cho ta biết tất cả những bí mật của ngươi, ta cũng sẽ làm y như vậy, có được hay không?” Bước chân của hắn hơi chậm lại, rủ mắt nhìn xuống nàng.

Trong đôi mắt ma quỷ của hắn ẩn chứa vài phần sung sướng, sung sướng vì nàng dự định thẳng thắn với hắn, không hề giữ lại bất kỳ bí mật gì nữa

Hắn nhìn nàng như vậy làm cho nàng hơi ngượng ngùng, vậy nên nàng ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Ngươi không đồng ý thì thôi!”

“Cô đồng ý!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK