Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả hai đồng thời nghiêng đầu nhìn sang, lập tức thấy đôi mắt đào hoa tà mị của người nọ giờ phút này đang mở ra, nhìn về phía Lạc Tử Dạ

Đạm Đài Dục Đường nuốt nước miếng một cái, nhớ tới mấy câu mình vừa hỏi kia, cảm giác cả người mình đều không ổn.

Mà trên thực tế, người cảm giác không ổn hơn cả nàng chính là Lạc Tử Dạ

Nàng nhìn về phía Doanh Tần, trong lòng cũng có mấy phần lúng túng

Nàng đang định hỏi hắn tỉnh lại từ lúc nào thì hắn đã lên tiếng trước nàng một bước.

Giọng nói cuốn hút nhưng lại rất yếu ớt, mang theo âm cuối câu hồn trời sinh vang lên, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên, Tiểu Dạ Nhi, ngươi muốn ta rút lui à?”

Rút lui ra khỏi chuyện giữa nàng và Phượng Vô3Trù, lùi lại đứng ở vị trí mà người thua cuộc phải đứng

Tranh giành tình cảm, người thắng sẽ đứng ở bên cạnh nàng, người thua, con đường tốt nhất cũng chỉ có thể là bảo vệ

Câu hỏi này rất sắc bén, nhất là hắn lại dùng ngữ khí cẩn thận dè dặt ấy hỏi ra

Lạc Tử Dạ ngừng lại một lát, cũng không dám trả lời bừa, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ lựa chọn từ ngữ, nghĩ xem nếu như lời mình sắp nói ra nhất định sẽ làm tổn thương người khác thì phải nói như thế nào mới có thể giảm mức độ tổn thương xuống thấp nhất.

Trong hang động im lặng hồi lâu.

Hắn vẫn nhìn nàng, nàng đối diện với ánh mắt của hắn, một lúc lâu vẫn không trả lời được

Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng0nói: “Doanh Tần, ta cũng đang suy nghĩ, nếu như hiện tại tình cảm ngươi bỏ ra còn chưa sâu, tốt nhất nên sớm lùi lại, để tránh...”

Để tránh ngày sau bỏ ra quá nhiều, muốn rút lui cũng không rút lui được.

Nàng vừa nói ra câu này, đôi mắt tà mị kia nhìn thẳng vào nàng, giọng nói như nghẹn lại

Một hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Nhưng nếu ta không muốn rút lui thì sao?” Nếu như không muốn rút lui thì sao?

Vấn đề này của hắn dường như làm khó Lạc Tử Dạ, sau khi Lạc Tử Dạ nghe đến đây thì không nói gì nữa

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, cũng thật sự không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào

Hắn nói với nàng răng không muốn rút lui, vậy nàng nên5nói gì đây?

Nàng còn chưa nghĩ ra mình nên mở miệng nói gì, nhưng từ việc nàng im lặng một thời gian dài cùng với ánh mắt giờ phút này nàng nhìn hắn, hắn cũng hiểu ra ý của nàng rồi

Hắn không muốn rút lui, nhưng nàng lại hy vọng hắn lùi lại!

Hắn bỗng nhiên khép mắt lại.

Mãi một hồi lâu sau hắn vẫn không nói gì

Thời gian dường như cũng ngừng lại trong giây phút này, dài đằng đẵng tựa như đã trôi qua cả thế kỷ.

Sau đó, hắn nghe thấy giọng mình gian nan cất lên: “Ngươi nói đúng, muốn rút lui thì phải nhận lúc còn sớm

Nếu như lún quá sâu, ngược lại khó mà rút ra được

Ta..

rút lui

Dù sao, cũng chưa yêu sâu đậm.”

Dù sao cũng chưa yêu sâu đậm, chẳng qua là đã khắc sâu vào trong xương tủy mà4thôi

Nhưng nàng muốn hắn lùi lại, Đạm Đài Dục Đường là một người ngoài cũng đã nhìn ra, tình cảm của hắn và chuyện hắn đánh nhau với Phượng Vô Trù, đối với nàng mà nói đã trở thành khổ đau

Hắn không lùi lại còn có thể thể nào?

Sau khi hắn nói ra lời này, không biết tại sao, Lạc Tử Dạ cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm mà lại thấy là lạ

Nhưng nàng nhìn hắn lần nữa lại thấy hắn đã mở mắt ra, trong đôi mắt đào hoa kia mang theo ý cười, tựa như là cầm lên được thì buông xuống được

Thấy dáng vẻ đó, Lạc Tử Dạ cũng không quá lo lắng nữa

Nàng gật đầu một cái rồi nói: “Ngươi có thể thông suốt như vậy là tốt!” Hy vọng hắn thật sự đã thông suốt chuyện này

“Ừ!”9Hắn đáp một tiếng, không trả lời nữa

Hắn lặng lẽ đứng lên, đi ra cửa hang động, mở miệng nói: “Ta đi ra ngoài xem thử bọn họ đã tới chưa!” Hẳn phải đi ra xem thử, cũng không thể tiếp tục ở lại trước mặt Lạc Tử Dạ ở thời điểm như vậy

Bởi vì hắn sợ đợi một hồi nữa, hắn sẽ không thể duy trì dáng vẻ trấn định trước mắt, hắn sợ hắn sẽ tan vỡ tại chỗ, hắn sợ trở thành đau khổ lớn hơn của nàng

Hắn đã không còn phân rõ trong lòng mình là đau, là chua xót hay là ghen tỵ nữa

Nhưng hắn hiểu rõ, nàng đã từ chối hắn, không chừa lại một con đường sống

Chẳng qua là hôm nay hắn bằng lòng lùi lại, nguyện đứng ở vị trí của người thất bại để bảo vệ cho nàng, vậy cuối cùng..

Nàng thật sự có thể giành được hạnh phúc chứ?

Nghĩ như vậy..

Nghĩ như vậy, hắn đã đi đến cửa hàng, ánh sáng chói mắt chiều lên gương mặt của hắn

Hắn nhướng mày nhìn bầu trời có vài phần âm u, môi mỏng tinh xảo bỗng nhiên khẽ nhếch một cái

Nàng sẽ hạnh phúc! Bởi

vì...

Thanh Thành thấy hắn như vậy, cứ cảm thấy lạ lẫm

Nhưng gã đã đi ra ngoài từ trước, cho nên cũng không biết bên trong hang động thật ra đã xảy ra chuyện gì, càng không nghe thấy được cuộc đối thoại vừa rồi

Gã chỉ nhìn Doanh Tần, hỏi: “Công tử, ngài đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ta không sao.” Sau khi hắn đi ra ngoài, Lạc Tử Dạ nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, lại liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường một cái, khàn giọng mở miệng hỏi: “Có phải ta đã làm tổn thương hắn rồi không?” Xưa nay nàng không phải là người không quả quyết, lúc nên từ chối cũng nhất định phải từ chối

Nhưng hắn là bạn nàng, nếu như hắn bị tổn thương, nhất là vết thương kia còn là vì nàng, trong lòng nàng tuyệt đối không dễ chịu

Đạm Đài Dục Đường liếc nàng một cái, than thở: “Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương, cho dù tình cảm của hắn đối với người thật sự không sâu, nhưng trong lòng cũng vẫn sẽ khổ sở! Chẳng qua bây giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ nhìn xem bản thân hắn có thể nghĩ thông được hay không thôi.” Nàng nói lời này cũng là sự thật

Lúc này nói gì cũng vô dụng, càng nói, chưa biết chừng tình hình càng hỏng bét.

Vì vậy Lạc Tử Dạ dừng lại một lát, cũng không lên tiếng

Chợt, lỗ tai nàng khẽ động, nghe thấy một tiếng động rất nhỏ

Nàng lập tức nghiêng đầu qua, đi tới chỗ sâu trong hang núi nhìn thử

Ở nơi đó bóng tối đen kịt, không nhìn thấy cái gì cả.

Đạm Đài Dục Đường thấy vẻ mặt nàng khác thường, lúc này cũng không dám nói lời nào, cũng nhìn về phía vùng đất đen kịt bên trong hang núi

Yên tĩnh một lúc, cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Nhưng sự cảnh giác của sát thủ đã ăn sâu vào máu Lạc Tử Dạ vẫn khiến nàng cảm thấy vừa rồi mình không nghe nhầm

Nàng đã được huấn luyện một cách nghiêm khắc nhất, biết rõ trong quá trình ra tay, chỉ phán đoán sai lầm một chi tiết cũng sẽ dẫn đến nguy hiểm chết người

Cho nên trên phương diện thính lực, nàng gần như là có tự tin tuyệt đối!

Nàng chắc chắn mình không nghe nhầm!

Nàng không động đậy, Đạm Đài Dục Đường cũng không dám di chuyển

Hai người cùng nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong hang động, sau một lúc lâu, bên trong vẫn không có âm thanh gì truyền đến

Nhưng Lạc Tử Dạ vẫn chắc chắn bên trong có người, hơn nữa hoặc là thủ đoạn che giấu bản thân của đối phương rất cao, khiến nàng tới bây giờ mới phát hiện, hoặc là người nọ đi tới từ đầu bên kia hang núi, vừa rồi mới tới gần nơi này nên nàng mới nghe thấy âm thanh kia.

Nàng nhướng mày, nhìn về phía hang động đen kịt, cười lạnh một tiếng: “Là ai! Đi ra!” Câu này vừa thét ra, còn có tiếng vang nhỏ vọng lại bên trong

Sau đó, nàng lập tức nghe thấy một loạt tiếng bước chân chậm rãi từ bên trong đi ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK