Huyền Huyễn không trả lời.
Đây có thể nói là hoa, cũng có thể nói không phải.
Huyền Diệu Khả nói: "Anh hỏi như vậy, ý nghĩa ánh mắt đầu tiên anh đã nghĩ đây là hoa, anh đã nghĩ nó là hoa, vì sao còn phải hỏi nó có phải hoa không?"
"Sư phụ, thì ra em không chỉ học Tây Dương ma pháp, còn học Phật học! Em nói rất có mùi Phật học, hoa tức là hoa, hoa không phải hoa, rất thâm ảo!"
"Đầu heo như anh cũng có thể hiểu, thâm ảo đâu ra!"
"Sư phụ, thì ra em là Thiên Bồng nguyên soái! Thật nhìn không ra!" Tiêu Xuân Hạ kinh ngạc.
Huyền Diệu Khả suýt tức ngất.
Huyền Huyễn buồn cười, bầu không khí như vậy, Tiêu Xuân Hạ còn có thể nói giỡn, thật là vi diệu!
Cậu là lần đầu thấy em gái như tiểu bá vương của mình ăn thiệt.
Khổng thánh nhân nói duy nữ tử và tiểu nhân nan dưỡng, Tiêu Xuân Hạ nói không chừng kiếp trước là tiểu nhân! Huyền Diệu Khả hận nghĩ.
"Anh, đây là gì?"
"Không biết, anh lần đầu thấy, có dao không?"
"Có!"
Tiêu Xuân Hạ cướp lời.
"Anh đừng lớn tiếng như vậy, nếu khiến nhện kinh rớt, anh sẽ thảm!" Huyền Diệu Khả cảnh cáo.
Tiêu Xuân Hạ ngẩng đầu nhìn những con nhện lung lay phảng phất sắp rớt, lập tức câm miệng không nói.
Huyền Huyễn tiếp nhận con dao Tiêu Xuân Hạ đưa, "Cảm ơn."
Huyền Diệu Khả liếc nhìn Tiêu Xuân Hạ, hồ nghi, "Anh tuỳ thân mang dao làm gì?"
Tiêu Xuân Hạ ha hả cười, "Bệnh nghề nghiệp."
"Bệnh nghề nghiệp?"
"Anh là bác sĩ."
"Bác sĩ?!" Huyền Diệu Khả giật mình.
"Hư! Lần này tới phiên em nhỏ tiếng, kinh động nhện phía trên sẽ thảm!"
Huyền Diệu Khả hoài nghi trên dưới quét nhìn Tiêu Xuân Hạ, tên này đâu giống bác sĩ?
Huyền Huyễn dùng dao rạch nhẹ đoá hoa.
Dịch thể đậm đặc màu đỏ chảy ra từ kẽ nứt.
"Những dịch thể này phát hiện ở nhà La Võng?" Huyền Diệu Khả hỏi.
"Ừ." Huyền Huyễn gật đầu.
Bắt con dao dính dịch thể lên mũi ngửi.
Mùi, không giống cá tanh, cũng không giống máu tươi.
Huyền Huyễn dùng dao cắt một khối cánh nhỏ, khơi lên, nhìn kỹ, rồi ném vào vại rượu gần nhất.
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn thi thể bị nhện màu đỏ chui vào, trầm tư một hồi, lại dùng dao khơi mấy con giòi trên thi thể ném vào vại rượu khi nãy.
"Cậu làm gì?" Tiêu Xuân Hạ nhịn không được hỏi.
"Giải nghi." Huyền Huyễn ngắn gọn hai chữ.
Thật là tích tự như kim! Tiêu Xuân Hạ nói thầm.
Huyền Huyễn lấy ra tờ giấy vẽ con ruồi, thấp giọng niệm vài câu, ném về phía không trung.
Một con ruồi lớn ong ong dừng trên thi thể.
Chừng hai ba phút, con nhện màu đỏ chui vào hốc mắt dị thường cấp tốc bò ra, đánh về phía con ruồi.
Tiêu Xuân Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn con nhện màu đỏ nuốt con ruồi vào.
Huyền Huyễn nhanh như thiểm điện một dao khơi lên con nhện ăn no, ném vào vại rượu.
Huyền Diệu Khả nhịn không được hỏi: "Anh, anh làm gì?"
"Nhưỡng rượu."
Tiêu Xuân Hạ bắt đầu nổi da gà, "Ai dám uống rượu như vậy?"
Huyền Huyễn dùng dao chỉ vào thi thể trong quan tài, "Bọn họ."
"Bọn họ uống đều là rượu này?"
"Hẳn vậy."
Tiêu Xuân Hạ đột nhiên nghĩ tới chai rượu như vậy bán trên phố không ít, đây không phải đại biểu còn chết rất nhiều người?
Chờ một hồi, Huyền Huyễn lần thứ hai ngửi vại rượu, mùi rượu tinh khiết nồng nặc, thắng hơn trước một phần.
Xem ra mình đoán đúng.
"Uống loại rượu này còn cứu được không?"
"Không biết. Tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách."
"Vậy——"
Tiêu Xuân Hạ không nói gì.
Một lát sau, Tiêu Xuân Hạ nhớ tới em trai, "Hỏng! Xuân Thu đâu? Nó không ở đây, vậy La Võng giam nó ở đâu?"
...