Ông chú Hồ đeo bao tay rút cây đao trong tay cô gái ra.
Cây đao này phong cách cổ xưa, là đồng đen chế tạo, trình hình bán nguyệt, thân đao mơ hồ lộ ra hàn quang, khiến ông chú Hồ nhìn trừng trừng, đặc biệt khi thấy mắt chuồn chuồn khảm ở chuôi đao, trừng càng lớn.
Tiêu Xuân Thu đáp vai ông chú Hồ, chế nhạo hỏi: "Ông chú, nhìn chú hai mắt lòe ra kim nguyên bảo, có phải nhặt được bảo bối?"
"Cháu biết đây là gì không?" Ông chú Hồ kích động đến tay đều run.
Tiêu Xuân Thu liếc mắt chuồn chuồn, "Giống viên bi cháu khi bé chơi, bất quá hạt châu này màu sắc rất tiên diễm, cư nhiên nhiều màu như vậy."
"Cái gì viên bi? Không kiến thức, đây là mắt chuồn chuồn, mắt chuồn chuồn." Ông chú Hồ cường điệu hai lần.
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Không nhận ra."
Ông chú Hồ có chút phát điên, đối Thượng Quan Hiên nói: "Thượng Quan, Tiêu tiểu tử tri thức rất khuyết thiếu, mau xách về giáo dục."
Tiêu Xuân Thu nghiến răng nghiến lợi, "Ông chú chết tiệt, chú nghĩ cháu giống chú sao, bình thường không làm việc đàng hoàng, đống tri thức loạn thất bát tao này của chú cũng là lợi dụng thời gian đi làm mà đọc, mệt chú còn mặt mũi nói."
Ông chú Hồ chột dạ, không lên tiếng.
Tiêu Xuân Thu ngoắc Huyền Huyễn, "Huyền Huyễn, cái gì là mắt chuồn chuồn?"
"Một loại thủy tinh châu khảm nạm, đường kính bình thường chừng 1 đến 2 cm, là thông qua công nghệ đặc thù, khảm vài loại thủy tinh khác màu lên một viên thủy tinh một màu." Huyền Huyễn trả lời.
"Đáng giá sao?" Tiêu Xuân Thu hỏi, đây mới là trọng điểm.
"Vậy phải xem niên đại, mắt chuồn chuồn hiện đại làm tự nhiên không đáng giá."
Tiêu Xuân Thu mơ ước cây đao ánh sắc đồng trên tay ông chú Hồ, thầm nghĩ: đao này nhìn qua có chút năm, không biết giá trị bao nhiêu tiền?
Phát hiện ý đồ gây rối của Tiêu Xuân Thu, ông chú Hồ lập tức bảo bối mà hộ đao vào lòng.
"Keo kiệt. Thượng Quan Hiên, có thu hoạch gì?"
Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Xem thần sắc trên mặt cô gái này, trước khi chết rất thống khổ, hơn nữa, cậu nhìn, trên cơ thể chưa hư thối hết của cô ấy ngổn ngang vết thương."
"Bị người loạn đao chém chết?"
"Cũng không phải không thể. Nguyệt Vũ, ba thi thể khác, cậu có ý kiến gì không?"
"Trên người bọn họ đều có vết thương rất sâu, phỏng chừng trước khi chết bị thương rất nặng, xem tư thế hình như không giãy dụa, tôi nghĩ là bị giam ở đây rồi chảy khô máu mà chết hoặc đói khát mà chết."
"Thế nhưng trên tay cô gái kia có đao, có thể là cô ta giết ba người khác không?" Tống Tiếu Ngự suy đoán.
"Cũng có thể." Thượng Quan Hiên trầm ngâm.
Tiểu Thường nói: "Huyền Huyễn, cậu không phải có thể tái diễn vụ án sao?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không phải chuyện gì cũng có thể, đôi khi phải xem thời gian xảy ra, thời gian càng ngắn càng dễ tiến hành hình chiếu toàn tin, thời gian dài phải xem cảnh vật xung quanh, nếu như ở đó vừa lúc có thứ chịu tải hình chiếu, vậy tự nhiên không thành vấn đề, nếu không có vậy không được, sơn động này không có thứ chịu tải, cho nên tôi không có cách nào."
"Lẽ nào chỉ có thể là huyền án? Sơn động này bốn phía là vách đá, nếu không phải vừa nãy cậu và Nguyệt Vũ đè sụp vách núi, chúng ta không khả năng phát hiện, nói vậy, nơi này là một không gian phong kín, bốn người này làm sao mà vào?" Tiêu Xuân Thu đưa ra nghi vấn.
Thượng Quan Hiên gõ vách núi bị sập, "Bùn đất ở đây tương đối xốp, phỏng chừng là sau có người lấp kín."
Huyền Huyễn quay đầu nhìn thoáng cây đao của cô gái ông chú Hồ cầm trong tay, hảo tâm nói: "Ông chú, cây đao đó cháu thấy chú nên trả lại chỗ cũ, đừng tùy tiện cầm."
Ông chú Hồ sửng sốt một chút, "Vì sao?"
"Những người này đều là uổng mạng, chú cầm đồ của bọn họ, phải giúp bọn họ báo thù, mọi người không thấy ở đây âm khí rất nặng sao?"
Nghe vậy, Tiểu Thường đầu tiên xông ra ngoài, ông chú Hồ nhét cây đao lại tay cô gái, cũng chạy theo, vừa chạy vừa nói: "Huyền đại sư, sao cháu không nói sớm!"
Huyền Huyễn tặc cười nói: "Kỳ thực cháu tính không nói."
Ngoại trừ ngoài ý muốn phát hiện bốn thi thể, con đường bên phải không có gì, mọi người thương lượng một chút, đều tính trước rời đi chỗ quỷ dị âm trầm này mới tốt
Khi đi qua đoạn sơn động hẹp nhất, mọi người phát hiện khắp nơi đều có ruồi chết.
Bọn họ đoán hẳn là lũ ruồi lúc trước bay ra, không biết nguyên nhân gì, hiện tại dĩ nhiên chết đầy đất.
Huyền Huyễn trầm ngâm nói: "Tôi nghĩ lũ ruồi này đều chết trong tay cô bé kia, không biết cô bé dùng cách gì?"
Mọi người không khỏi âm thầm kinh hãi, lúc này mới rõ ràng ý thức được cô bé kia thực sự không tầm thường.
Ra sơn động, qua hai ngọn núi nhỏ, tới mảnh đất trống dưới Ma Quỷ Lĩnh, nhìn trời chiều dần tối, nhớ tới sơn động kinh khủng quỷ dị kia, tám ngời không khỏi có một cảm giác như đã qua mấy đời.
Tiểu Thường thở phào nhẹ nhõm, "Rốt cục lại thấy ánh sáng, cảm giác thật tốt!"
Nhìn tiểu hồ ly trên vai Thượng Quan Hiên, Nguyệt Vũ bỗng nhiên nhớ tới sóc chuột bị quên, "Không xong, Tiểu Hoa rốt cuộc đi đâu? Sẽ không bị lũ ruồi ăn thịt người này ăn đi?"