Cô vừa kéo Tiêu Xuân Hạ cũng ngây ngẩn vào, vừa hỏi Tiêu Xuân Thu đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình: "Tiểu Huyễn đâu?"
"Nhà bếp, nấu cơm."
"Nhà bếp?"
Huyền Diệu Khả nhướng mày, nhìn Thượng Quan Hiên, Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường đang đánh bài, "Bốn con châu chấu các anh, tới nhà em ăn cư nhiên không làm gì, để anh em một mình nấu cơm? Các anh không biết ngượng sao?"
Thượng Quan Hiên rút thời gian nói: "Nguyệt Vũ đang hỗ trợ."
"Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên tới nhà em cọ cơm coi như thường, nhưng là hai anh đâu?" Huyền Diệu Khả hỏi Tiểu Thường.
"Bọn họ dọn tới sát vách làm hàng xóm với em, cho nên Huyền Huyễn mời bọn họ, anh và Thượng Quan Hiên nghe tin mà tới." Tiêu Xuân Thu trả lời.
"Sát vách?"
"Bọn anh thuê nhà Nguyệt Vũ."
Huyền Diệu Khả không biết nghĩ tới gì, bỗng nhiên nở nụ cười.
Biết rõ tính cách Huyền Diệu Khả, Tiêu Xuân Hạ không khỏi lắc đầu, Tiểu Khả nhất định nghĩ tới sau này có thể tuỳ thời quấy rối Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường.
Tiêu Xuân Thu nhìn Huyền Diệu Khả hài lòng không khỏi cười trộm.
Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu cười đến gian trá, đánh ra bài trong tay.
Tên không hảo tâm này, vừa nghe Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường tìm chỗ ở, cư nhiên đề cử nhà Nguyệt Vũ cho bọn họ, đơn giản là muốn hai người Tống Tiếu Ngự bị nữ ma đầu Huyền Diệu Khả chà đạp.
Tiêu Xuân Hạ nhìn em mình và Huyền Diệu Khả, lại nhìn Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường mờ mịt, lắc đầu thở dài.
...
Bữa tối rất phong phú, mọi người ăn sung sướng.
Vì cái cánh gà chiên cuối cùng, Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường suýt nữa đánh nhau, khiến Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự xấu hổ không thôi.
Huyền Diệu Khả nhân cơ hội chụp một tấm ảnh, mỹ kỳ danh viết: sự trở về của đồng thú.
Cuối cùng là Tiêu Xuân Hạ nhường cánh gà của mình cho Tiêu Xuân Thu mới dẹp loạn chiến hoả.
Huyền Huyễn cười đặc biệt hồn nhiên, "Hai người mỗi người 100 nguyên, tôi lập tức làm cho mười cái bao no."
Tiêu Xuân Thu cắn một miếng lớn, "Rõ ràng là sinh ý lỗ vốn, tôi không làm."
Tiểu Thường cũng phụ hoạ.
Nguyệt Vũ không phục nói: "Tiểu Nguyệt nguyện ý làm cho hai người ăn, là phúc khí của hai người."
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, từ sau lần Tiêu Xuân Thu nói bậy Huyền Huyễn bị Nguyệt Vũ đen mặt doạ sợ, anh hiện tại luôn có chút nơm nớp ở trước mặt Nguyệt Vũ, không dám tuỳ tiện giỡn Huyền Huyễn.
"Cho nên ở đây có phúc khí nhất là cậu."
Tiêu Xuân Thu nói khiến Nguyệt Vũ cao hứng, không ngừng gật đầu.
Huyền Huyễn buồn cười, Nguyệt Vũ đôi khi thật trẻ con.
Rượu đủ cơm no, Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường cuối cùng không "vô liêm sỉ" như Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên, rất tự giác đi rửa chén.
Nhìn bóng lưng bọn họ, mắt Huyền Diệu Khả đại phóng dị thải.
Tiêu Xuân Thu tranh công nói: "Nghe nói bọn họ tìm chỗ ở, anh trước đề cử chỗ Nguyệt Vũ."
Huyền Diệu Khả vỗ vai Tiêu Xuân Thu, "Anh em tốt!"
Tiêu Xuân Thu cười rất vô hại, "Nghe anh anh nói em đêm đó thừa dịp Đường Vân uống say chụp ảnh hạn chế cấp của cậu ta, có thể cho anh xem không?"
"Không được."
Huyền Diệu Khả chưa kịp trả lời, Thượng Quan Hiên đã mất hứng phủ quyết.
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Tôi không phải nhìn ảnh lộ của cậu, cậu phản đối cái gì?"
Huyền Diệu Khả buồn cười nói: "Em nghĩ ông chú Thượng Quan tình nguyện anh nhìn anh ấy, cũng không muốn anh nhìn Đường Vân, anh ấy ghen!"
Tiêu Xuân Thu mắt sáng lên, tặc cười không ngớt, "Thượng Quan Hiên, cậu thật ghen?"
Thượng Quan Hiên đỏ mặt, quay đi.
Thượng Quan Hiên càng đen mặt, Tiêu Xuân Thu càng hài lòng.
Tiêu Xuân Thu ôm cổ, ghé vào lỗ tai Thượng Quan Hiên nhỏ giọng nói: "Tôi thích cậu ghen."
Thượng Quan Hiên liếc mắt, nhéo một cái bên hông Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu cười né, không tha nhìn Huyền Diệu Khả đòi ảnh chụp.
Huyền Diệu Khả buông tay, "Không có, em đưa hết cho Hàn Vũ."
"Một tấm cũng không chừa?" Tiêu Xuân Thu không tin.
"Không, em có đạo đức nghề nghiệp. Loại ảnh này, tự nhiên chỉ có thân mật có thể xem, cho nên Hàn Vũ có thể xem ảnh chụp của Đường Vân, anh không được."
Tiêu Xuân Thu phẫn nộ.