Trần Nặc buông đầu, suy nghĩ một hồi, ừ một tiếng.
La Minh thở dài, anh vẫn lo lắng thầy đồ bản khắc này không đáp ứng.
"Bất quá, chỗ tôi chỉ có một cái giường, phải ủy khuất cậu ngủ chung cùng tôi, dù sao cũng là giường hai người, nếu không, tôi ngủ sô pha, cậu ngủ giường."
Trần Nặc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn La Minh có một loại thần thái dị dạng, lắc đầu, "Ngủ chung đi."
La Minh nhìn anh, "Còn tưởng rằng cậu không thích ngủ chung với người khác."
Mặt Trần Nặc đỏ lên, không nói gì.
La Minh cũng không để ý thần tình Trần Nặc biến hóa, tiếp tục nói: "Tôi đã mua đồ dùng hằng ngày và quần áo ngủ cho cậu, đồ lót cũng mua, thân cao của cậu xấp xỉ tôi, quần áo ra ngoài tạm thời mặc của tôi, mặt khác, không có tiền, tôi cho cậu mượn..."
"Không cần, tôi có tiền."
"A? Tiền đâu ra?"
Trần Nặc không giải thích được, "Cái gì tiền đâu ra?"
"Tiền trên người cậu?"
Anh chỉ là mang người từ nơi quỷ quái kia ra, mặt khác cũng không mang.
"Thẻ và sổ tiết kiệm tôi để ở phòng làm việc, bình thường trên người chỉ có tiền lẻ."
La Minh trố mắt, "Để ở phòng làm việc?"
"Đúng vậy, lẽ nào cậu không cảm thấy để ở cục an toàn hơn để ở nhà?"
La Minh ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao trộm dám đến cục cảnh sát trộm đồ không bao nhiêu, khó được thầy đồ thông minh một lần.
Vì đau eo, La Minh tắm rất vất vả, mấy lần muốn gọi Trần Nặc vào giúp mình, thế nhưng ngẫm lại da mặt Trần Nặc mỏng như giấy, để cậu ta giúp mình, chỉ sợ càng giúp càng loạn, La Minh không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm này, đau lại vui sướng mà tắm.
Thật vất vả tắm xong đi ra, đã thấy Trần Nặc ngồi trên giường lay hoay quần áo trên người.
"Làm gì vậy? Không vừa?"
"Không phải." Trần Nặc lắc đầu.
Anh chỉ là không quen mặc quần áo mới, có cảm giác ngượng ngùng.
Chất lượng ngủ của La Minh luôn rất tốt, thuộc về loại người chạm giường mười phút có thể ngủ.
Trần Nặc bên cạnh vẫn trằn trọc, khiến anh rõ ràng sắp ngủ lại bị giật tỉnh.
"Sao vậy, ngủ không được?"
Trần Nặc không trả lời, một lát sau, mới cố lấy dũng khí nói: "La Minh, cậu có thể——"
Nói phân nửa, Trần Nặc thấy thẹn nói không nên lời.
La Minh nhẫn nại hỏi: "Có thể cái gì? Có chuyện gì không ngại nói thẳng, nể tình cậu là bệnh nhân, tôi đảm bảo không đánh cậu."
"Cũng không mắng." Dừng một chút, La Minh bổ sung một câu.
Nghe xong La Minh đảm bảo, tâm tình khẩn trương của Trần Nặc kỳ dị trầm tĩnh, lời chôn trong lòng rất tự nhiên nói ra, "Tôi muốn cậu ôm tôi ngủ, được không?"
Nghe vậy, La Minh suýt nữa từ trên giường ngã xuống.
Ôm thầy đồ ngủ? Anh không nghe lầm đi?
"Được không?" Giọng Trần Nặc mang theo một tia tha thiết.
La Minh lại nằm xuống, "Cho tôi lý do."
"Khi bé mẹ thường ôm tôi ngủ, khi bị cha đánh cũng vậy."
Con bà nó! Thì ra muốn mình làm mẹ của cậu ta!
Nếu không nghe ra giọng Trần Nặc mang theo hơi mũi, La Minh đã mắng.
Xúi quẩy! Sốt hồ đồ xem mình là mẹ còn có lý do, hiện tại thanh tỉnh vẫn muốn mình làm mẹ quả thật rất đáng đánh, bất quá, quên đi, ôm cậu ta mà thôi, ai, nhường cậu ta một lần là được.
Ngay khi Trần Nặc cho La Minh sẽ không đáp ứng, anh nói: "Eo tôi đau, cậu tự tới."
Trần Nặc ngẩn ra, mũi không khỏi có chút lên men.
Cẩn thận nằm sấp vào lòng La Minh, vươn tay ôm eo anh, thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
La Minh khoát tay lên lưng Trần Nặc, ừ một tiếng.
Bóng đêm dần sâu, dưới ánh trăng thê lương thấp thoáng, bóng cây lòa xòa thưa thớt như ma trảo vươn ra từ Địa Ngục, một người đứng đó, lẳng lặng nhìn về phía nhà La Minh.
Rốt cục tìm được.