Huyền Huyễn sao có thể ngờ kẻ một khắc trước còn nghịch ngợm om sòm một khắc sau đã gục ngã, cậu căn bản không kịp phản ứng, chờ khi phục hồi tinh thần, Nguyệt Vũ đã ngã vào bùn đất.
Kinh hoảng Huyền Huyễn vội nâng anh dậy, lẽ nào thi độc phát tác?
Huyền Huyễn dò mạch đập Nguyệt Vũ, quái, mạch tượng bình thường hữu lực, lại nhìn sắc mặt anh, hồng nhuận, khí tức rất tốt, căn bản không giống thi độc phát tác, từ dấu hiệu bên ngoài xem ra, anh khỏe vô cùng.
Huyền Huyễn có chút phát run, đây là sao? Đang yên đang lành sao đột nhiên ngã xuống?
Cậu không chết tâm lật mí mắt Nguyệt Vũ, cũng không giống ngủ? Này thực sự quái!
Nghiêm túc cẩn thận kiểm tra toàn thân trên dưới một lần, Huyền Huyễn vẫn không tìm ra nguyên nhân Nguyệt Vũ đột nhiên ngất xỉu.
Cậu hoảng thần, có nguyên nhân là tốt, không có nguyên nhân vậy nên làm thế nào?
Đang lúc hoang mang lo sợ, Huyền Huyễn bỗng nhiên nghĩ lòng bàn tay đốt nóng, cậu cúi đầu nhìn, nhiệt độ từ trên vai Nguyệt Vũ truyền đến, đôi ngươi co rút, vị trí lòng bàn tay cậu vừa lúc là vết thương của anh.
Huyền Huyễn cấp tốc tỉnh lại, nếu như thi độc gây ra hôn mê vậy dễ xử lý, lật Nguyệt Vũ lại, đây là--
Huyền Huyễn kinh ngạc phát hiện thi ban quanh vết thương dần đạm đi, cả vết đao thương vừa lớn lại sâu kia cũng chậm rãi khép lại.
Thấy kỳ cảnh này, Huyền Huyễn há to miệng nửa ngày không thể khép, cậu không hoa mắt đi? Choáng váng Huyền Huyễn lại xoa mắt mình, thế nhưng sự thật là sự thật, vết thương của Nguyệt Vũ đang tự "chữa trị".
Huyền Huyễn lo lắng gãi tóc vài cái, trời! Cậu lần đầu gặp chuyện thần kỳ như vậy, thật sự không thể được, dưới cực độ ngạc nhiên, đủ loại suy đoán xông ra như măng mùa xuân sau mưa, lẽ nào Nguyệt Vũ không phải người? Yêu? Ma? Nếu là yêu ma quỷ quái, sao cậu không hay, vậy chỉ còn một khả năng -- người ngoài hành tinh?!
Huyền Huyễn cấp tốc sờ soàng Nguyệt Vũ từ đầu đến chân, là người không sai, chẳng lẽ người ngoài hành tinh cũng giống người?
Huyền Huyễn lắc đầu, cậu tựa hồ nghĩ rất thái quá, lại cúi đầu nhìn vết thương của Nguyệt Vũ, a? Đó là gì?
Vừa nãy quá mức khiếp sợ không nhìn kỹ, Huyền Huyễn lúc này thấy rõ quanh vết thương của Nguyệt Vũ tựa hồ có thứ gì đang động, cậu hầu như dán mắt vào mới mơ hồ bắt được một tiểu gia hỏa màu vàng như xà như long bơi lội quanh vết thương của Nguyệt Vũ, theo nó lay động, thi ban thành nhạt rồi biến mất, vết thương "da tróc thịt bong" cũng khép lại.
Huyền Huyễn từ nhỏ thấy nhiều thiên kì bách quái, đối bên trong thân thể Nguyệt Vũ có thứ không biết là xà hay long không phải rất khiếp sợ, như một số người nuôi cổ bỏ cổ trùng vào thân thể, không có gì đáng giá ngạc nhiên, khiến Huyền Huyễn kinh ngạc là công dụng của nó tựa hồ rất thần, cư nhiên biết hấp độc liệu thương? Thứ thần kỳ như vậy nuôi trong người cũng tốt...
Đang ý nghĩ kỳ lạ, Nguyệt Vũ đột nhiên tỉnh, buồn cười là anh có thể tiếp lời vừa nãy: "Tôi bách độc bất xâm."
Huyền Huyễn cười ngất!
"A? Sao tôi nằm trên đất?"
Nhìn Nguyệt Vũ không chút ấn tượng với chuyện mình té xỉu, Huyền Huyễn vô lực, "Anh không nhớ rõ? Anh vừa nãy té xỉu?"
"Té xỉu?" Nguyệt Vũ kêu sợ hãi, "Sao có thể?"
Thừa dịp Nguyệt Vũ ngạc nhiên, Huyền Huyễn nhìn thoáng vết thương của anh, quả nhiên, da thịt trơn bóng, vết thương kinh khủng vừa nãy như ảo giác, vật nhỏ màu vàng cũng biến mất.
"Nguyệt Vũ."
Nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt nghiêm túc, Nguyệt Vũ không khỏi khẩn trương: "Chuyện gì?"
"Thương thế của anh khỏi rồi."
Một câu không đầu không đuôi của Huyền Huyễn khiến Nguyệt Vũ lơ mơ, "Thương gì?"
"Thương trên vai anh."
Nguyệt Vũ ngẩn ra, phản xạ có điều kiện vươn tay sờ, xúc cảm trơn nhẵn phảng phất vết sẹo kia chưa từng tồn tại.
Huyền Huyễn ghé tới, mũi dán mũi với Nguyệt Vũ, "Tôi vừa nãy thấy trên vai anh có thứ cổ quái màu vàng, đó là gì? Anh tốt nhất khai thật, bằng không trở về ngủ sát vách!"
Nguyệt Vũ rõ ràng ngẩn ra, "Một thứ -- màu vàng?"
Huyền Huyễn nguy hiểm nheo mắt, "Anh đừng nói không biết, cố ý giấu diếm tội càng lớn, anh có thể biến khỏi mắt tôi!"
"Không cần!" Nguyệt Vũ kêu thảm, "Tôi khai, tôi khai! Thì ra nó thực sự tồn tại."
"Cái gì gọi thực sự tồn tại, anh đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo!"
"Lúc trước bà ngoại nói trong thân thể tôi có một tiểu kim long, là thần hộ mệnh của tôi, tuy lời bà ngoại thường rất chuẩn xác, nhưng tôi chỉ nghe cho xong, vì tôi không tin, long là thần vật cổ nhân huyễn tưởng, là hư cấu, sao có thể tin trong thân thể tôi có long, tôi nghĩ bà ngoại vì là linh môi, đặc biệt để bụng những chuyện thần tiên ma quái, cho nên mới cảm thấy thân thể tôi có nó, tôi chưa từng để trong lòng, cho bà ngoại đùa tôi, sau đó, tôi đã quên đến không còn một mảnh. Tiểu Nguyệt, cậu phải tin tôi, tôi là oan uổng, tôi không cố ý giấu diếm!" Nguyệt Vũ nỗ lực vì mình giải vây, nếu như Tiểu Nguyệt quyết tâm không gặp anh, anh đi đâu tìm? Anh không cần sống những ngày "cô gia quả nhân", riêng là nghĩ đã không thể chịu được, vì ngừa vạn nhất, từ giờ trở đi, anh phải một tấc không rời theo sát cậu.
Nhìn Nguyệt Vũ bị mình đe dọa đến đầu đầy mồ hôi, lo lắng nặng nề hoàn toàn mất đi ưu nhã, Huyền Huyễn rất có cảm giác thành tựu, bất quá ngẫm lại, cậu không khỏi dâng lên hiếu kỳ với thân phận Nguyệt Vũ, quên đi, giờ không phải lúc bức cung, trước xử lý vụ án tử vong trước mắt, chung quy sẽ có ngày đào ra tổ tông mười tám đời của Nguyệt Vũ!
Nhìn Huyền Huyễn đột nhiên siết chặt nắm tay hai mắt tỏa sáng, Nguyệt Vũ kinh hồn táng đảm, ánh mắt Tiểu Nguyệt dữ quá!
Huyền Huyễn đứng dậy, vỗ bùn đất dính vào rồi xoay người.
Nguyệt Vũ nóng nảy, thoáng cái nhảy dựng, "Tiểu Nguyệt cậu đi đâu?"
"Đi tìm Triệu Thụy."
Nguyệt Vũ thở dài một hơi, vội đuổi theo, "Tôi đi theo cậu."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Tự nhiên đi theo, để anh một mình nói không chừng lại bị tập kích."
Nguyệt Vũ lén nhìn Huyền Huyễn, phỏng đoán tâm tư, Tiểu Nguyệt tin lời anh sao? Đã bỏ suy nghĩ để anh biến khỏi mắt cậu sao? Thật là khổ não!