Mỗi người mỗi khác, thích pet tự nhiên không giống, có thích chó, có thích rắn, có thích cá sấu, thậm chí có thích đem người làm pet.
Pet, pet, đôi khi không phải vì thích mà nuôi, sủng; chỉ vì nghĩ là mới, là trào lưu, hoặc là vì một ít bí mật không thể cho ai biết, cho nên tìm một con pet để nuôi.
...
Đường Vân rất u buồn, bất quá một tuần lễ, Đường Vân kinh ngạc phát hiện mọi người xung quanh tựa hồ thoáng cái biến mất, ông chú Hồ, lão đại, Tiêu tổ trưởng, Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường, như có dự mưu đều không thấy, gọi điện thoại, không phải không ở khu vực phủ sóng, là tắt máy, hoặc không tín hiệu.
Lẽ nào bọn họ tập thể đi du lịch?
Suy đoán này khiến Đường Vân càng phiền muộn, cho dù không để anh theo, tốt xấu nói một tiếng, bằng không anh sẽ nghĩ bọn họ bị bắt cóc, tuy khả năng song song bị bắt hầu như không, thế nhưng không phải không có.
Vì lo lắng tinh anh cảnh cục gặp phải bất trắc gì, Đường Vân rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Tiêu Xuân Hạ, kết quả Tiêu Xuân Hạ không biết Tiêu Xuân Thu đi đâu, kể cả Huyền Diệu Khả cũng phát hiện anh trai và Nguyệt Vũ không thấy.
Đã Huyền Huyễn không thấy, xem ra là giấu mọi người đi làm một số hoạt động không hợp pháp.
Huyền Diệu Khả lập tức bão nổi, "Tiểu Huyễn thối, cư nhiên gạt em, nếu không cho em một đáp án thoả mãn, em bán ảnh lộ của các anh, hừ!"
Nhìn Huyền Diệu Khả "ác độc" như vậy, Đường Vân kinh ra mồ hôi lạnh, cuối cùng thấy rõ chân diện mục của cô gái xinh đẹp này, mỹ nhân thì ra có độc!
...
Trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương.
Xét thấy đám người ông chú Hồ, Thượng Quan Hiên không ở, hơn nữa gần nhất không có vụ án trọng đại gì, mọi người cảnh cục mừng rỡ chảy nhớt, đi muộn về sớm, thời gian làm việc bị đục nước béo cò.
Đường Vân là bé ngoan, tuy lão đại không ở, thế nhưng mỗi ngày đúng giờ tan tầm, không việc thì tìm việc, sửa soạn hồ sơ, thay vai làm vườn, vì Tiêu Xuân Thu chăm sóc xương rồng bát tiên đặt ở phòng làm việc (về phần Tiêu Xuân Thu vì sao mua xương rồng bát tiên, đều là nghe sàm ngôn của Huyền Huyễn, nói họp đủ bát tiên có lợi cho tài vận, sự thực chứng minh tài vận của người không phải dựa vào mấy cây xương rồng có thể thay đổi, Tiêu Xuân Thu là ví dụ tốt), tưới chút nước, chỉnh chút cành, tuy xương rồng không có cành để chỉnh, thế nhưng có gai, xương rồng sao, dựa vào là gai đâm người, cho nên phải nhổ mấy cái gai phát dục bất lương, tiện đường đếm trên xương rồng có bao nhiêu gai, Đường Vân quả thật buồn bực đến phát điên.
Dẫn tới Đường Vân buồn bực khiến người giận sôi như vậy căn bản là Hàn Vũ luôn như kẹo cao su cư nhiên liên tục vài ngày không tiến hành quấy rầy lệ thường, rất không bình thường, cực kỳ không bình thường! Tên kia chẳng lẽ cũng đi theo lão đại vui vẻ?
Nghĩ tới khả năng này, Đường Vân vứt bỏ xương rồng, lao tới phòng pháp y của Hàn Vũ.
...
Hàn Vũ đang trải qua khảo nghiệm trọng đại của cuộc đời, ôm một đống ảnh diễm của Đường Vân, như dính độc nghiện, rõ ràng khóa vào ngăn kéo, thế nhưng vẫn nhịn không được lấy ra xem, ảo tưởng một chút, Đường Vân mỹ diễm dụ nhân, máu mũi cứ thế không dừng được.
Tuần hoàn ác tính, khiến Hàn Vũ mất máu quá nhiều hoa mắt, căn bản không có khí lực dư thừa tiến hành ôm một cái hôn một cái với chân nhân Đường Vân.
Đường Vân như gió xoáy "thổi" vào, thấy là Hàn Vũ sắc mặt tái nhợt nằm trên sô pha dùng khăn giấy che mũi hừ hừ tức tức.
Đường Vân sợ hãi, "Anh sao vậy? Khó chịu? Có bệnh sao không đi bác sĩ, thật không biết được chiếu cố mình, ngu ngốc! Nếu như anh đi không nổi, có thể gọi, một cú điện thoại tôi sẽ tới, heo! Chưa thấy ai ngu như anh!"
Đường Vân vừa mắng, vừa sờ đầu Hàn Vũ, lật mí mắt nhìn.
"Tiểu Vân," Hàn Vũ lắc lắc đầu có chút nặng nề, cảm động nhìn Đường Vân thân thiết.
"Tiểu Vân cái gì, tôi nhỏ sao! Có thể đứng dậy không? Tôi dẫn anh đi bác sĩ." Đường Vân đen mặt nói.
"Tôi không sao, tôi chỉ là--" Hàn Vũ khó có thể mở miệng, "Tôi chỉ là chảy máu mũi."
Đường Vân không tin, "Lừa ai? Nào có ai chảy máu mũi kinh khủng như anh? Nửa chết nửa sống. Lớn vậy, còn sợ bác sĩ? Bình thường thấy anh nhìn thi thể cũng mặt không đổi sắc."
Hàn Vũ rên rỉ, anh thực sự chỉ là chảy máu mũi.
"Không được phản kháng, ngoan ngoãn theo tôi đi bác sĩ."