Tiểu Vân thật quyến rũ, thực sự hận không thể ăn cậu ấy vào bụng, thế nhưng chỉ sợ cậu ấy tỉnh lại ngũ mã phân thây mình. Bất quá, cường đến không ý tứ, cần có Tiểu Vân đồng ý vậy mới tình thú.
Hàn Vũ lắc đầu thở dài, chậm chạp giúp Đường Vân mặc đồ.
Cuối cùng, nhìn Đường Vân gương mặt bạc hồng, hoạt sắc sinh hương, Hàn Vũ nhịn không được cúi đầu khẽ cắn đôi môi.
Đường Vân ngủ mơ nhíu chặt trán, thình lình một cái tát tát trên mặt Hàn Vũ.
Hàn Vũ hoàn toàn không phòng bị Đường Vân ngủ sẽ đánh người, bị một bạt tai, trên mặt hiện lên ngũ chỉ sơn.
Hàn Vũ ngây người, ngây ngốc nhìn Đường Vân ngủ mơ lấy tay xoa môi mình, thở hổn hển nói: "Chuột chết tiệt, cư nhiên cắn miệng tao, đánh chết mày!"
Hàn Vũ bị đả kích, Tiểu Vân cư nhiên xem nụ hôn ôn nhu của anh thành chuột cắn, vị miễn rất cách xa? Chuột sẽ nhu tình vạn phần như anh? Mỏ nhọn của chuột có mềm, thơm như môi anh?
Hàn Vũ u oán trừng mắt nhìn Đường Vân ngủ say trên giường, nghĩ thiên địa hôn ám.
Tâm tình sa sút Hàn Vũ ôm đầu ra phòng nghỉ, lơ đãng ngẩng lên, thấy một cô gái như nữ vương ngồi trên ghế công tác của mình.
Hàn Vũ kinh hãi, anh nhớ kỹ mình vừa nãy khoá trái cửa, cô gái này thế nào vào? Chờ đã, cô gái này hình như có chút quen mắt.
Dùng sức nghĩ một hồi, Hàn Vũ rốt cuộc nhớ ra cô gái này là ai.
Em gái Huyền Huyễn, tình nhân lý tưởng của Đường Vân —— Huyền Diệu Khả!
Hàn Vũ lập tức chiến ý sục sôi, cái gọi là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, cô gái này vô cớ đăng môn bái phỏng, nhất định có âm mưu.
So với Hàn Vũ cao độ đề phòng, Huyền Diệu Khả rất nhàn nhã, cô nụ cười đầy mặt hỏi: "Mùi vị của Đường Vân ngon không?"
Hàn Vũ ngẩn ra, trong lòng quang hoả thạch địa chợt loé, thoáng cái hiểu rõ.
Anh kéo ghế ngồi trước mặt Huyền Diệu Khả, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Huyền tiểu thư, anh xem em cũng là người sảng khoái, em muốn thế nào mới trả phim của Tiểu Vân cho anh?"
Huyền Diệu Khả dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, khen ngợi một câu: "Thật thông minh!"
Hàn Vũ ngoài cười trong không cười, "Quá khen, bất quá, so với Huyền tiểu thư, anh vẫn ngốc tí."
Huyền Diệu Khả khanh khách nở nụ cười, từ túi xách lấy ra một bộ cameras ném cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ tiếp được, thần sắc không giải thích.
Huyền Diệu Khả nói: "Anh không phải đòi phim sao, cho anh cả bộ cameras, yên tâm, em không có lưu."
Hàn Vũ cười, "Anh tự nhiên tin em, bộ cameras này bao nhiêu tiền, anh mua một bộ mới cho em."
"Tốt, bất quá nói trước, rẻ tiền em không lấy."
"Đó là tự nhiên."
Huyền Diệu Khả vỗ tay, trong mắt chớp động giả dối, "Em muốn hỏi một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Anh thấy ảnh chụp Đường Vân phản ứng gì?"
"Chảy máu mũi, sau đó quá sợ hãi." Hàn Vũ thành thực trả lời.
"Chảy máu mũi em có thể lý giải, thế nhưng vì sao quá sợ hãi?" Huyền Diệu Khả hoang mang.
"Đống ảnh này Tiểu Vân nếu thanh tỉnh, nhất định không chụp, rất rõ ràng, Tiểu Vân không phải tự nguyện, anh cho cậu ấy bị cướp sắc, quả thật đau lòng muốn chết."
"Cướp sắc?" Huyền Diệu Khả cười văng.
"Suỵt, Tiểu Vân còn ngủ, em đừng đánh thức cậu ấy, em tối qua lăn qua lăn lại cậu ấy ác như vậy."
Huyền Diệu Khả nhịn cười, "Anh đối anh ấy rất tốt."
"Có thể không tốt sao? Anh chỉ thích cậu ấy, không tốt với cậu ấy, tốt với ai?"
"Anh vì sao thích Đường Vân?" Huyền Diệu Khả hiếu kỳ hỏi.
"Tư ẩn cá nhân, thứ không thể phụng cáo."
Huyền Diệu Khả cười cười, không thèm để ý.
"Này, em thực sự chỉ cần một bộ cameras?" Hàn Vũ nhịn không được hỏi.
Không phải anh lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc, thế nhưng anh nghĩ Huyện Diệu Khả phí tâm chụp ảnh Đường Vân như vậy, không thể nào chỉ cần một bộ cameras.
"Đúng vậy. Có vấn đề gì?"
"Có, anh cuối cùng nghĩ em có âm mưu."
Huyền Diệu Khả bật cười, cô không phải thiếu tiền xài, chỉ muốn chơi.
"Nếu như anh biến thành em, anh sẽ tin em thực sự chỉ cần một bộ cameras."
"Úc, vậy thật cảm ơn em."
"Không khách khí." Huyện Diệu Khả chớp đôi mắt mờ ám, "Tối qua em không chụp Đường Vân toàn bộ lộ, anh hiện tại muốn đi chụp không?"
Hàn Vũ có chút tâm động, thế nhưng nữ ma đầu ở đây, anh cho dù tâm động cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Em không cảm thấy như ẩn như hiện mới là tốt nhất sao?"
"Không thành thật, không nghe anh nữa, bản tiểu thư có việc."
Hàn Vũ ước gì Huyền Diệu Khả tốc tốc ly khai.
"Đi thong thả, không tiễn."
Huyền Diệu Khả vừa đi ra cửa, vừa thở dài "Ai, xem được, sờ được, lại ăn không được, thực sự thống khổ!"
Hàn Vũ mặt xanh, Huyền Diệu Khả chọc chỗ đau của anh, có khổ không nói nên lời.
Tiểu Vân, cậu bao thuở mới có thể nhào vào ôm ấp của tôi?