Dưới tàng sấu vì cái gì có hộp sắt? Người chết trong hộp là ai? Vì sao chết? Là ai chôn dưới tàng cây? Số 2 vì sao dẫn bọn họ tới đó đào ra? Là có kẻ muốn vạch trần bí mật này, hay con chó kia thực sự có linh tính... Tất cả đều là một bí ẩn, trực giác của Đường Vân cho rằng vợ chồng Tạ Quân là đối tượng hiềm nghi số một.
Đường Vân điều chỉnh kính viễn vọng, xa xa giám thị tất cả động tĩnh Tạ gia.
Hàn Vũ không ở, mình anh rất khó thời khắc chờ trước kính, tự hỏi một chút, Đường Vân bấm điện thoại Sở Hoàn.
"Uy! Có gì nói mau!" Giọng Sở Hoàn tràn ngập mùi thuốc súng, Đường Vân không khỏi hoảng sợ, "Sao cậu phát hỏa lớn vậy? Ai chọc giận cậu?"
"Con chuột chết tiệt kia! Ghê tởm, lại ăn vụng bánh khoai môn của tôi, con bà nó! Nếu như bị tôi bắt được, tôi nướng nó ăn! %$#..."
Đường Vân kéo di động ra, vừa nhu lỗ tai, vừa nghe Sở Hoàn phách lý bá lạp mắng.
Chờ Sở Hoàn mắng xong, Đường Vân chen vào nói: "Cậu trước đừng mắng, tôi có chuyện tìm cậu hỗ trợ, rảnh thì tới một chuyến?"
"Cậu nói chuột rán ngon hay hầm ngon?" Sở Hoàn đáp phi sở vấn.
Đường Vân dở khóc dở cười, đề cao âm lượng, "Dừng! Tôi có chuyện quan trọng tìm cậu, cậu trước đừng để ý con chuột kia."
"Chuột chết! Mày cầu thần bái phật đừng bị tao bắt được, bằng không chờ xem!" Sở Hoàn mắng thêm một câu mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Có thời gian tới nhà Hàn Vũ một chuyến?"
"Chuyện gì? Rất quan trọng?"
"Quan trọng, rất quan trọng!" Đường Vân đặc biệt nhấn mạnh hai lần, bằng không anh biết lấy "trạch tính" của Sở Hoàn, nói không quan trọng, phỏng chừng sẽ không tới.
"Vậy được. Đúng rồi, thuốc gây tê của Hàn Vũ xứng xong chưa?"
"Vẫn chưa, tôi ở chỗ Hàn Vũ phát hiện một bộ hài cốt, tôi nghĩ hẳn là vụ án mưu sát--"
"Hàn Vũ giết người?"
Đường Vân dở khóc dở cười, "Dùng ngón chân nghĩ cũng biết không thể, phát hiện ở sát vách anh ta, một con Siberian Husky dẫn bọn tôi đi đào."
"Siberian Husky? Không biết có thể diệt chuột không?"
Đường Vân không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc là chuột gì lợi hại vậy? Cư nhiên khiến Sở Hoàn nhớ mãi không quên.
"Cậu lúc nào có thể tới?"
"Địa chỉ?"
Đường Vân báo ra.
"Chờ tôi một giờ, tôi chưa ăn sáng, vốn tối qua làm bánh khoai môn cho bữa sáng, thế nhưng bị con chuột chết tiệt kia ăn vụng! Tức chết tôi!"
"Cậu tới tôi mời, Hàn Vũ làm cơm nắm."
"Được! Nửa giờ sau gặp!"
...
Một tiếng rưỡi sau, Đường Vân mới thấy bóng Sở Hoàn.
"Không phải nói nửa giờ sao? Cảm tình cậu là nói hai lần cộng lại?" Đường Vân trêu chọc.
"Trên đường có trở ngại, cơm nắm đâu? Chết đói!"
Ăn có thể nói là chuyện quan trọng nhất đời Sở Hoàn, Sở Hoàn không thể đói, nếu như để anh đói, chuyện gì cũng làm được, đồng sự năm năm với anh, Đường Vân tự nhiên rõ, lập tức không nhiều lời vô ích, nhét một cái cơm nắm vào miệng Sở Hoàn.
Sở Hoàn liên tiếp ăn hai năm cơm, uống một ly nước đầy, mới hoãn lại, "Hàn Vũ đâu? Tay nghề không tệ, bất quá kém tôi tí."
Đối Sở Hoàn tự tán dương mình, Đường Vân chỉ là cười cười, thích ăn Sở Hoàn trù nghệ là No.1 cảnh cục, nói vậy không phải tự đại, "Cầm hài cốt phát hiện đi xét nghiệm."
"Hài cốt phát hiện thế nào?"
Đường Vân kể lại sự tình trải qua, khi nhắc tới cô bé Lâm Lâm ăn uống vô cùng lớn, Sở Hoàn đen mặt, "Cậu không nói sớm? Bánh khoai môn của tôi!"
"Sao vậy?" Đường Vân nghi hoặc.
"Ấn cậu hình dung, khi tôi tới đã gặp cô bé, nó chặn tôi lại nói đói, như quỷ đói nhìn bánh khoai môn tôi cầm, thế nên tôi cho nó ăn, ăn rồi còn nói không no, tôi lại dẫn nó đi mua đồ ăn, thật là!"
Đường Vân kinh ngạc, "Chuyện lúc nào?"
"Một giờ trước, chuẩn xác là bốn mươi lăm phút trước."
Đường Vân nhíu mày, lắc đầu, "Không thể nào."
"Cái gì không thể nào?" Sở Hoàn không giải thích được.
"Tôi vẫn dùng kính viễn vọng giám thị Tạ gia, từ buổi sáng bảy giờ đến hiện tại, cửa vẫn đóng chặt, tôi không thấy bọn họ đi ra."
Lúc này đổi lại Sở Hoàn sửng sốt, "Lẽ nào cô bé tôi thấy không phải Lâm Lâm cậu nói? Đứa bé cổ quái như vậy không chỉ một?"