Hàn Vũ bị ế, "Biến! Một mình đi thâu hoan? Nghe cậu nói dựng gáy, cứ như Thượng Quan Hiên và ông chú có gian tình vậy."
"Ông chú bắt cóc hai tinh anh lão đại, Huyền Huyễn, nhất định là làm chuyện xấu không muốn người biết, nếu chúng ta phá được án này, nhất định phải xảo trá ông chú một bút tiền thưởng." Đường Vân thề.
"Nhất định phải, sau đó mua rất nhiều đồ ăn ngon!" Sở Hoàn nắm tay.
Đường Vân hãn, "Ngoại trừ ăn, cậu không thể nghĩ cái khác sao?"
"Dân dĩ thực vi thiên, ăn là niềm vui lớn nhất của đời, cậu không thể thể hội lạc thú này thì không cần phê bình tôi."
Đường Vân cố ý trên dưới liếc Sở Hoàn vài lần, "Kỳ quái, cậu ăn nhiều như vậy, sao không thấy béo?"
Sở Hoàn không chút nghĩ ngợi trả lời: "Gien tôi tốt."
"Coi như hết, cậu!"
"Mọc giun đũa." Hàn Vũ ha hả nói.
Sở Hoàn hai mắt vừa lộn, "Vui đùa này không buồn cười tí nào."
Hàn Vũ thu hồi nụ cười, "Đừng cho là thật, nói giỡn thôi."
Sở Hoàn cười nói: "Anh khẩn trương cái gì, tôi mới không cho là thật. Kỳ thực tôi từng hoài nghi mình, còn cố ý đi bác sĩ, bác sĩ nói tôi tất cả đều tốt, tôi mới yên tâm."
Đường Vân vẻ mặt không tin, "Thật hay giả?"
Sở Hoàn hừ một tiếng, lười trả lời, "Nhìn, Tạ Quân, Hoàng Vân rời khỏi thư phòng."
Hai người lập tức thu hồi tâm tình nói giỡn, "Bọn họ rời thư phòng, chúng ta không thấy được bọn họ làm gì." Sở Hoàn nói.
Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, đột nhiên đứng dậy.
Sở Hoàn ngẩn ra, "Làm gì?"
"Tìm một nơi có thể thấy được." Nói xong, hai người đi ra ngoài.
Khi Sở Hoàn hiểu được, cả hai đã chạy tới cửa, anh tính đuổi theo, bỗng nhiên nghe được tiếng kim loại va chạm.
Sở Hoàn nhìn thư phòng không một bóng người, trong lòng buồn bực: đây là tiếng gì?
Khi ra tới cửa, Sở Hoàn chỉ kịp thấy bóng lưng biến mất trong bụi hoa của Hàn Vũ và Đường Vân.
Chạy thật nhanh!
Sở Hoàn định đi theo, lúc này phía sau truyền đến tiếng ấn còi ô tô.
Anh nhìn lại, là La Minh và một vị đồng sự khác Trần Nặc đã tới.
La Minh vừa mở cửa xe, vừa cười hỏi: "Đường Vân đi đâu? Vừa nãy gọi cũng không nghe, theo Hàn pháp y bỏ trốn."
Sở Hoàn chưa nói gì, Trần Nặc đã nhíu mày, "Anh dùng từ không chính xác."
"Tôi ở đâu dùng từ không chính xác?"
"Đường Vân và Hàn pháp y vừa nhìn chỉ biết có việc gấp, anh vì sao dùng từ bỏ trốn?" Trần Nặc như một ông thầy giảng dạy nghiêm túc, "Từ này rõ ràng không đúng."
La Minh vẻ mặt không chịu nổi, "Cậu làm người có thể tình thú chút không? Khô khan muốn chết! Nếu ai làm bạn gái cậu, xác định buồn chết, bằng không là đá cậu."
Mặt Trần Nặc phồng đến đỏ bừng, muốn phản bác, thế nhưng tìm không được cãi lại, anh thật vì vậy bị thương vô số lần, trong thời gian ngắn chỉ có thể ngây ngốc.
Thấy Trần Nặc đáng thương, Sở Hoàn đánh cho La Minh một ánh mắt, La Minh không để ý bĩu môi, anh tính tình hài hước, ngôn ngữ khôi hài, đáng tiếc hết lần này tới lần khác cùng hũ nút như thầy đồ hở một tí là khuyên người này làm hợp tác, ngẫm lại đã phiền muộn, có cơ hội nhất định phải xin đổi với lão đại, bằng không sớm muộn cũng bị tên này tức chết.
Sở Hoàn hoà giải nói: "Hai người tới vừa lúc, đi theo tôi, có mang lệnh lục soát không?"
"Có." Trần Nặc vội nói.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" La Minh hỏi, "Đường Vân trong điện thoại không nói rõ, chỉ nói mang lệnh lục soát tới."
"Vừa đi vừa nói."