Sở Hoàn nhìn thoáng nắm cơm ăn phân nửa trong tay, thoáng cái không còn thèm ăn gì.
"Hàn Vũ anh thật sát phong cảnh!"
"Sở Hoàn?"
"Phải, thuốc gây tê của tôi anh xứng xong chưa?"
"Hôm nay có lẽ không có thời gian."
"Vậy lúc rảnh nhớ giúp tôi xứng, cần dùng gấp."
"Được, tôi sẽ nhớ."
"Về phần pet ly kỳ tử vong, ngoại trừ nguyên nhân giống nhau, ở cùng một khu, còn tra ra gì?" Đường Vân hỏi.
"Chờ chút, tôi hỏi."
Chừng mười phút, Hàn Vũ nói: "Tiểu Uyển phòng linh dị nói, chủ nhân pet đều từng nhắc tới trên người pet của bọn họ mấy tuần trước mọc ra một ít lông trắng kỳ quái, chỗ mọc còn nổi mấy hạt tròn nhỏ như hạt đậu, có vài vị chủ nhân dẫn pet đi bác sĩ, thế nhưng không cho ra kết luận gì, bác sĩ nói có thể là bệnh ngoài da các loại. Tôi xem qua thi thể, đích thật là vậy, buổi tối mang ảnh chụp về cho cậu xem."
"Tốt. Mấy hạt tròn nhỏ này--" Không nguyên nhân, Đường Vân nhớ tới cánh tay Lâm Lâm.
"Mấy hạt tròn nhỏ này có vấn đề gì?"
"Tôi không phải nói với anh, tôi sờ qua cùng loại như mụn trên tay Lâm Lâm, không biết hai cái này có liên hệ gì không?"
Hàn Vũ lặng yên một chút, "Có cách nào chụp một tấm ảnh cánh tay Lâm Lâm?"
"Tôi và Sở Hoàn thử xem."
"Cứ vậy đi, có tình huống mới nhất tôi sẽ báo cho cậu, nhớ tôi sao?"
Đường Vân nháo đến đỏ mặt, liếc Sở Hoàn vẻ mặt bỡn cợt, "Tôi không muốn nói."
Hàn Vũ nhất thời không phản ứng kịp, một lát mới nói: "Bị Sở Hoàn nghe được không sao, nhớ tôi không?"
Biết Đường Vân da mặt mỏng, Sở Hoàn cười bỏ đi, Đường Vân mới mặt đỏ tới mang tai nhỏ giọng nói: "Nhớ."
Hàn Vũ lúc này mỹ mãn cúp điện thoại.
"Tiểu tử tốt, lúc nào thành đôi với Hàn Vũ, trách không được anh ta luôn tới phòng làm việc của chúng ta, tôi còn tưởng là tìm lão đại, thì ra có dụng ý khác." Sở Hoàn pha trò.
Đường Vân mặt nóng lên, nghĩ rất ngượng ngùng.
Sở Hoàn vỗ vai anh, "Xấu hổ cái gì? Anh em tôi sẽ không cười cậu, Hàn Vũ cũng không sai."
Đường Vân cười thoải mái, "Là không sai, bất quá có lúc rất trẻ con."
"Trẻ con? Nhìn không ra." Sở Hoàn lắc đầu, "Hàn Vũ là một trong bốn người đàn ông độc thân có giá trị nhất cảnh cục chúng ta, ôn nhu thành thục nam tính trong mắt nữ đồng sự."
"Ôn nhu thành thục?" Đường Vân nói thầm, vô lại kia ở đâu thành thục? Căn bản là trẻ con!
"Bốn người đàn ông độc thân có giá trị nhất? Bốn người nào? Sao tôi không biết?"
"Thứ nhất tự nhiên là lão đại lãnh khốc của chúng ta, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, thứ hai là Huyền Huyễn, cường đại thần bí thiên sư--"
"Chờ chút, Huyền Huyễn lúc nào thành một thành viên cảnh cục?"
"Tiêu tổ trưởng và ông chú không phải cả ngày muốn mượn hơi Huyền Huyễn sao, vì vậy nữ đồng sự nghĩ Huyền Huyễn gia nhập cảnh cục là chuyện sớm hay muộn, cho nên tính cậu ấy vào."
Đường Vân hết chỗ nói, yếu ớt hỏi: "Thứ ba là ai?"
"Tống Tiếu Ngự, điển hình đàn ông tốt kiểu gia đình."
Đường Vân lau mồ hôi, "Thứ tư là ai?"
"Hàn Vũ, không phải vừa nói sao? Đây là kết quả nữ đồng sự tập thể bỏ phiếu cho ra."
Đường Vân cuồng hãn, bọn con gái cảnh cục thật buồn chán!
"Sao cậu biết?"
"Vì bảo đảm công chính nghiêm minh, bọn họ tìm tôi làm người kiểm phiếu, cũng yêu cầu tôi không thể để lộ bí mật."
"Vậy cậu còn nói cho tôi biết?"
Sở Hoàn nhún vai, "Bọn họ chỉ yêu cầu tôi bảo mật, không yêu cầu tôi thề không nói."
Đường Vân suýt nữa ngã quỵ, thật không ngờ Sở Hoàn nhìn như thành thật cũng có lúc giảo hoạt.
"Cho nên nếu như bị bọn họ biết Hàn Vũ chọn cậu, nhất định dùng ánh mắt ước ao nhìn cậu đến toàn thân nổi da gà, ha hả..."
Thấy Sở Hoàn cười thoải mái, Đường Vân mồ hôi lạnh chảy xuống, buồn cười sao? Sao anh thấy riêng là tưởng tượng đã kinh khủng?
Đường Vân lau mặt, thu thập tâm tình, "Không nói cái này, chính sự quan trọng hơn."
Sở Hoàn nói: "Kỳ thực theo như lời cậu, Lâm Lâm tham ăn vậy, muốn dụ dỗ cô bé rất dễ, dùng thức ăn hấp dẫn không phải được."
"Có đạo lý, thế nhưng tôi nghĩ trải qua chuyện hôm qua, vợ chồng Tạ Quân sẽ trông giữ Lâm Lâm, không đơn giản để cô bé ra ngoài."
"Vậy tôi vừa nãy thấy cô bé nói thế nào?"
"Này?" Đường Vân chần chờ.
Cửa Tạ gia vẫn đóng, dưới tình huống không có cửa sau, Lâm Lâm làm sao ra ngoài? Chẳng lẽ leo cửa sổ?
"Chỗ Hàn Vũ có đồ ăn không, tôi đi làm mồi dẫn Lâm Lâm tới."
"Hẳn là có, đồ ăn trong tủ lạnh anh ta rất nhiều."
"Ha ha, thật không ngờ anh ta giống tôi điểm ấy."
Sở Hoàn cười vào bếp lục lọi, Đường Vân tiếp tục lưu lại giám thị, đột nhiên, Đường Vân từ kính viễn vọng thấy một người.
"Sở Hoàn, tôi nghĩ chúng ta có thể bớt việc, mục tiêu đang chạy về phía chúng ta."