Mặt như lửa đốt, Tiêu Xuân Thu dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy nói: "Cậu muốn hôn thì hôn, tôi không phải, không phải không muốn, nói cứ như tôi không cho cậu hôn, là rất xin lỗi cậu vậy. Hơn nữa, cho dù tôi không muốn, cậu cũng hôn rồi mới nói."
Nói xong lời cuối, giọng Tiêu Xuân Thu dẫn theo oán giận như thật như giả.
Thượng Quan Hiên thất thần một chút, tiếu ý trong mắt tràn ra.
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hiên xen vào tóc Tiêu Xuân Thu, như có như không vỗ về.
"Tôi bá đạo vậy sao?"
Tiêu Xuân Thu không dám ngẩng đầu, anh nghĩ mặt mình hiện tại nhất định đỏ như đít khỉ, nếu bị Thượng Quan Hiên thấy đảm bảo cười chết.
Rất mất mặt, lớn chừng này, lần đầu thẹn thùng như vậy.
"Cả cảnh cục chỉ có mình cậu xứng danh độc tài, cậu xem đám người Đường Vân bình thường nào dám không nghe lệnh cậu, thế nhưng Tiểu Thường lại dám không để ý Tống Tiếu Ngự." Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm.
"Đó là vì Tống Tiếu Ngự thích Tiểu Thường."
"Tống Tiếu Ngự không phải thích Tiểu Cảnh mới tới sao?" Giọng Tiêu Xuân Thu có kinh ngạc.
Thượng Quan Hiên dựa vào bàn đá cẩm thạch phía sau, tay hữu ý vô ý lướt qua lưng Tiêu Xuân Thu.
"Cậu từ đâu biết Tống Tiếu Ngự thích là Tiểu Cảnh?"
"Sáng nay cậu cũng thấy, Tống Tiếu Ngự rõ ràng là gạt Tiểu Cảnh giúp cậu ta thổi mắt, cậu ta có phải có ý với Tiểu Cảnh, chuyện vô sỉ như vậy cậu ta thế nào làm được? Cậu ta sao không gọi Hàn Vũ giúp cậu ta thổi?"
"Hàn Vũ? Tống Tiếu Ngự nào dám gọi, cậu ta không sợ Hàn Vũ móc mắt cậu ta sao?"
"Cho nên nói Tống Tiếu Ngự mưu đồ gây rối Tiểu Cảnh."
"Làm sao sẽ, Tống Tiếu Ngự chỉ thích giỡn, trêu Tiểu Cảnh, cậu ta chân chính thích là Tiểu Thường."
"Sao cậu biết?"
Tiêu Xuân Thu thả lỏng thân thể dựa vào lòng Thượng Quan Hiên, hai tay tự nhiên ôm chặt anh.
"Cậu ta nói."
"Cậu ta vì sao nói với cậu?"
"Rất đơn giản, vì tôi là người không bát quái nhất ở cảnh cục, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu ta."
Cũng đúng, nếu nói cảnh cục miệng ai chặt nhất, phỏng chừng Thượng Quan Hiên nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất, đây đồng thời nói rõ, miệng của người cảnh cục rất rộng.
"Sẽ không tiết lộ bí mật của cậu ta? Cậu hiện tại nói cho tôi biết, tính cái gì?"
"Ừ, Tiểu Thường dám không nghe lệnh Tống Tiếu Ngự, cậu cũng dám không nghe tôi, cho nên tôi nói cho cậu Tống Tiếu Ngự thích Tiểu Thường."
Tiêu Xuân Thu run lên, Thượng Quan Hiên có phải ám chỉ cậu ấy thích mình không?
Đối Thượng Quan Hiên, anh có một loại cảm tình không rõ, anh có chút chán ghét cậu ấy, lại không phải thực sự chán ghét, anh thích khắc khẩu với cậu ấy, thế nhưng đôi khi cậu ấy chọc giận anh, anh lại không muốn khắc khẩu, anh biết Thượng Quan Hiên tốt với anh, những khi ngủ say, anh thậm nghĩ tới Thượng Quan Hiên, anh nghĩ chỗ tốt của cậu ấy, anh biết đống nước chanh mỗi ngày kia là Thượng Quan Hiên cố ý mua cho anh uống, anh không biết vì sao Thượng Quan Hiên cho anh thích uống nước chanh, kỳ thực ban đầu, anh không thích cũng không ghét, thế nhưng hiện tại là rất thích, dần thành nghiện, một ngày không uống đã cảm thấy khó chịu.
Thật kỳ quái, Tiêu Xuân Thu không biết mình lúc nào bắt đầu có tình cảm mông lung mập mờ, không rõ không ràng vậy với Thượng Quan Hiên.
Nếu là Thượng Quan Hiên nói, cậu ấy thích mình, mình sẽ thế nào?
Tiêu Xuân Thu sợ phát hiện mình đúng là chờ mong, lẽ nào mình cũng thích cậu ấy?
Chỉ nháy mắt, tâm tư Tiêu Xuân Thu thiên hồi bách chuyển, bỗng nhiên anh nhớ tới lời Thượng Quan Hiên vừa nói, "Tôi đối cậu đều là thật, cậu không cần sợ, cũng không cần nghi hoặc, có thể chậm rãi bước tới, chậm rãi tiếp nhận, tôi không vội, tôi chờ lâu như vậy, chẳng lẽ còn sợ chờ?"
Cậu ấy nói lời này là ý gì? Cậu ấy thực sự thích mình sao?
Tiêu Xuân Thu nghĩ đầu mình nhét vào một tổ kiến, loạn rồi.
"Vì sao không nói?" Thượng Quan Hiên hỏi.
Tiêu Xuân Thu thở ra một hơi, trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ tới tình cảm của mình và Thượng Quan Hiên như giữa hai người cách một tầng giấy, không mỏng, nhưng đã rách một lỗ, xuyên qua lỗ thủng lại không thể nhìn rõ toàn cục, chỉ thấy được một bộ phận, càng khiến người ngứa ngáy khó nhịn.
"Thượng Quan Hiên..."
Chờ một hồi, không nói nữa, Thượng Quan Hiên kỳ quái, nhịn không được hỏi: "Cậu có phải định nói gì?"
Tiêu Xuân Thu ấp a ấp úng, muốn hỏi rõ, lại ngượng ngùng, người đàn ông như anh hỏi một người đàn ông khác có phải thích mình không, thấy thế nào quái quái?
"Cậu một khi có chuyện sẽ không yên lặng, đổi tính sao?"
Tiêu Xuân Thu nâng mắt trừng Thượng Quan Hiên.
Còn có mặt mũi nói, đều do cậu làm hại? Khiến tôi cứ như đàn bà miên man suy nghĩ, thực sự ứng với câu: tim như thỏ, loạn nhảy loạn đập.
Kẻ biết anh em Tiêu gia, ấn tượng đầu tiên đối Tiêu Xuân Hạ, là đôi mắt to của Tiêu Xuân Hạ, rất ít người chú ý tới kỳ thực đôi mắt của Tiêu Xuân Thu cũng vậy, lúc này đỏ ửng trên mặt chưa lui, còn một tầng tàn hồng, đôi mắt thuỷ ba lân lan, khoé môi hơi nhếch, hoà trộn chút giận dữ, chút xấu hổ, càng khiến Thượng Quan Hiên ngây người.
Lần đầu thấy Tiêu Xuân Thu như vậy, Thượng Quan Hiên tâm động không ngớt, rất muốn ôm anh hung hăng hôn một cái.
"Thượng Quan Hiên..."
"Ừ?" Thượng Quan Hiên không chớp mắt dõi theo Tiêu Xuân Thu.
Vốn thẹn thùng, bị Thượng Quan Hiên nhìn như vậy, Tiêu Xuân Thu càng không được tự nhiên, anh không tự chủ vươn tay véo lỗ tai, nột nột nói: "Thượng Quan Hiên, tôi hỏi cậu một chuyện?"
"Chuyện gì?"
"Cậu, cậu..." Quanh co nửa ngày, Tiêu Xuân Thu ưỡn ngực, đánh bạc hỏi, "Cậu thực sự thích tôi sao?"
Thượng Quan Hiên thất thần.
Rốt cuộc nói ra miệng, Tiêu Xuân Thu nghĩ thống khoái, người cũng tự nhiên, anh lẽ thẳng khí hùng hỏi: "Cậu thực sự thích tôi sao? Cậu nói "coi như tôi thầm mến cậu", còn nói Tống Tiếu Ngự thích Tiểu Thường, cho nên Tiểu Thường dám không nghe cậu ta, tôi cũng dám không nghe cậu, vậy cậu có phải, thích tôi?"
Một khắc trước còn là hoa mắc cỡ ngượng ngùng, một khắc sau đã thành hoa hướng dương nhiệt liệt nghênh đón mặt trời, chuyển biến như vậy khiến Thượng Quan Hiên thoáng cái khó có thể thích ứng.
Thấy Thượng Quan Hiên không đáp, Tiêu Xuân Thu có chút tức giận, "Cậu đừng nói cậu là giỡn với tôi? Nếu cậu nói vậy, tôi cắn cậu."
Thượng Quan Hiên nở nụ cười, nghĩ Tiêu Xuân Thu rất đáng yêu, từ trong ra ngoài.
Thượng Quan Hiên bỗng có tâm trêu cợt, "Cắn tôi? Tập cảnh là tội, hơn nữa không nhẹ."
Tiêu Xuân Thu giận, uy hiếp nói: "Thượng Quan Hiên, tôi nói cho cậu, tôi rất tức giận, cậu nghiêm túc cho tôi! Người ta nói cậu Lãnh Diện Hồ, bộ dáng khốc khốc, cậu có phải muốn tôi chụp lại bộ dáng vô lại của cậu, đưa cho đám người Đường Vân, Tiểu Thường xem, khiến hình tượng của cậu huỷ sạch?"
"Thật ác."
Thượng Quan Hiên ho một tiếng, cầm tay Tiêu Xuân Thu, nhu tình vạn phần: "Tôi thực sự thích cậu."
Tiêu Xuân Thu trừng Thượng Quan Hiên một hồi, nói thầm: "Thật giả!"
Thượng Quan Hiên dở khóc dở cười, vươn tay vuốt mái tóc có chút dài của Tiêu Xuân Thu, "Cậu thật khó hầu, tôi nói mập mờ, cậu không hài lòng, nói đầy nhu tình, cậu cũng không hài lòng."
"Cậu bình thường đều bộ mặt băng lãnh cự nhân thiên lý, hàm tình mạch mạch không hợp với cậu, khiến tôi sợ hãi."
"Vậy cậu tin không?"
Mặt Tiêu Xuân Thu nóng lên, cúi đầu, "Tin."
"Tốt."
"Tốt cái gì?"
"Cậu tin là tốt."
"Thượng Quan Hiên."
"Lại thế nào?"
Tiêu Xuân Thu dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Thượng Quan Hiên, "Tôi nghĩ nếu cậu dùng bộ dáng bình thường lặp lại, tôi tuyệt đối tin."
Thượng Quan Hiên vô lực, giờ anh mới biết thì ra bảo bối của mình đôi khi rất phiền.
"Bộ dáng bình thường? Thế nào nói mới tính bộ dáng bình thường?" Thượng Quan Hiên khiêm tốn thỉnh giáo.
"Ừ, như vậy, không cần cười, cũng không cần nắm tay tôi, thanh âm phải lãnh cảm kim loại, như bình thường ra lệnh cho tôi."
Nhìn Tiêu Xuân Thu mơ hồ mang theo hưng phấn, Thượng Quan Hiên nhịn không được thở dài, người này coi biểu tình của anh là gì? Đồ chơi? Quên đi, ai bảo mình thực sự thích cậu ta, cậu ta thích mình thế nào thì thế đó.
Vì vậy Thượng Quan Hiên bày thần thái băng lãnh, có chút lãnh đạm nói: "Xuân Thu, tôi thích cậu, cho nên cậu cũng phải thích tôi."
Tiêu Xuân Thu rất thoả mãn, vui vẻ nói: "Được rồi, nấu cơm đi, tôi sắp chết đói."
Thượng Quan Hiên nghẹn họng trân trối nhìn Tiêu Xuân Thu rạo rực ra khỏi bếp, há hốc mồm.
Người này, người này, thực sự là, thực sự là...
Đang sững sờ, Tiêu Xuân Thu lại lộn ngược.
Dưới tầm mắt trợn mắt há hốc mồm của Thượng Quan Hiên, xoay mặt, cố sức mút một cái trên môi Thượng Quan Hiên, ném một câu: "Lễ thượng vãng lai."
Thần chí vừa về lại bay, Thượng Quan Hiên triệt để choáng váng.
Tiêu Xuân Thu cười trộm, quả thật đắc ý, còn không cho anh hoà một ván!
Lần đầu thấy Thượng Quan Hiên ngây ngốc, Q a!
Tiêu Xuân Thu cười tủm tỉm ngồi trên sô pha, tiện tay cầm một quyển tạp chí định mở ra xem, bỗng nhiên kình phong từ phía sau kéo đến, chưa kịp phản ứng, đã bị Thượng Quan Hiên đẩy ngã trên sô pha.
Tiêu Xuân Thu sợ hãi, quát: "Làm gì, làm gì?"
Thượng Quan Hiên vươn tay vuốt trán anh, mi anh, môi anh, lộ ra một nụ cười nắng ấm ở ngày đông giá rét, "Hôn lại."
"Cái gì hôn lại? Cậu đã hôn!"
"Hôn? Không nhớ."
Nói xong, cúi đầu hôn.
"Ngô, ngô, cậu... tập, tập cảnh..."
"Hư, không cần nói."
"Không nói lời nào? Tôi sẽ thất thân!"
"Phốc!" Thượng Quan Hiên nở nụ cười, "Thật tốt, cậu có giác ngộ này."
Môi bị cắn nhẹ, mút, nghiến, hấp, Tiêu Xuân Thu nghĩ mình rất nguy hiểm, anh vươn tay chống trên ngực Thượng Quan Hiên, thở hồng hộc, "Thượng Quan Hiên, không, không cần, tôi rất đói, cậu có phải định đói chết tôi?"
Ngậm đôi môi hơi mỏng tuỳ ý hôn, nhìn nó dần trở nên sưng đỏ, trở nên mê người, Thượng Quan Hiên mới buông tha chà đạp.
Anh vươn ngón trỏ vuốt nhẹ đôi môi đào hồng thuỷ quang, mi nhãn tẫn hiện thương tiếc, "Tôi sao bỏ được cậu đói bụng? Cậu là người tôi trân trọng nhất."