Không phải người Miêu Mộ Thanh phái tới, điểm này Vu Diêu vững tin, đã không phải Miêu Mộ Thanh, vậy chỉ có thể là Nam Cung Thiên.
Vu Diêu cũng không quay đầu, đứng tại chỗ một hồi, bỗng nhiên xoay người vào bệnh viện Thiên Nhân.
Hỏi hộ sĩ lễ tân khoa sơ sinh ở đâu xong, Vu Diêu ngồi thang máy lên lầu sáu.
Ra thang máy, quẹo mấy vòng là tới.
Em bé vừa sinh mặt mày hồng hào, mái tóc thưa thớt dán trên đầu, bàn tay nhỏ siết chặt ngây thơ ngủ.
Sinh mệnh đại biểu cho hy vọng, nhìn những đứa bé non nớt này, tựa hồ sẽ thấy cuộc đời đầy ngập hy vọng, không có khảm nào không qua được.
Vu Diêu đứng đó, xuyên qua lớp kính trong suốt, lẳng lặng nhìn.
Nghe thuộc hạ báo cáo, biết Vu Diêu đi mà quay lại, Nam Cung Kỳ đoán không ra Vu Diêu có dụng ý gì.
Đứng trong góc gần một giờ, Vu Diêu vẫn nhìn các bé, tư thế không thay đổi, phảng phất ở đó có con anh.
Nam Cung Kỳ nhịn không được, Vu Diêu này cũng không biết tới làm gì, nếu không phải thời kì mẫn cảm này không thích hợp kết thù, Nam Cung Kỳ nhất định sẽ không khách khí bảo anh cút đi.
Lại đứng một hồi, Vu Diêu vẫn không động tĩnh, Nam Cung Kỳ dặn thuộc hạ tiếp tục nhìn, có động tĩnh gì lập tức báo anh, sau đó rời đi.
Lại qua nửa giờ, Vu Diêu vẫn đứng như đầu gỗ.
Kẻ phụ trách giám thị buồn chán, nhịn không được ngáp một cái, kế như nghiện vậy, lại ngáp một cái, lúc đầu, gã còn có thể phân tâm nhìn Vu Diêu, thế nhưng mấy cái ngáp liên tục đã khiến gã buồn ngủ, rất tự nhiên gã híp mắt lại bắt đầu ngủ gật.
Nửa ngày, gã đột nhiên giật tỉnh, rồi, ý thức được không thích hợp, nhìn lại, Vu Diêu đã biến mất.
...
Diện tích của bệnh viện Thiên Nhân rất rộng, phía trước là cao ốc khám bệnh tổng hợp, phía sau có trại an dưỡng độc lập.
Người ngoài đều cho rằng Nam Cung Thiên chỉ có hai đứa con trai một đứa con gái, nhưng sự thật, Nam Cung Thiên còn có một Đại nhi tử Nam Cung Đường, chỉ là Đại nhi tử này không khác gì đã chết, vì anh là người thực vật.
Nam Cung gia tài hùng thế đại, chiếu cố một đứa con thực vật đối Nam Cung Thiên mà nói căn bản không phải gánh vác, càng miễn bàn Nam Cung gia là đầu sỏ giới chữa bệnh, nhưng Nam Cung Thiên đối đứa con này mười phần cay nghiệt, Nam Cung Đường tuy quý là Đại công tử, phòng bệnh anh ở lại chỉ là bình thường nhất, thậm chí hộ sĩ chiếu cố anh cũng vậy, bác sĩ hộ sĩ trại an dưỡng thậm chí không biết kẻ quanh năm nằm như hoá đá này là Nam Cung gia Đại công tử.
Trại an dưỡng lầu một, phòng bệnh phía Tây.
Nam Cung Đường tịch mịch mà cô đơn ngủ ở đó, sóng gợn phập phồng trên thiết bị chứng minh sinh mệnh này vẫn kéo dài hơi tàn.
Trong phòng tĩnh cực.
Một thiếu nữ ngồi bên giường, nắm lấy tay Nam Cung Đường, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt tái nhợt thon gầy nhưng anh tuấn của anh.
Tuy ở trong phòng, nhưng cô lại đội một cái mũ, vành nón ép rất thấp, chỉ có thể thấy nửa bên mặt.
Cô cứ thế mà ngồi, phảng phất đợi người trên giường mở mắt.
Khi Vu Diêu đẩy cửa vào, vừa lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vu Diêu sững sờ, bị dung mạo thiếu nữ kinh sợ.
Cái cằm đầy đặn, đôi môi đẫy đà, mũi thẳng, nửa mặt dưới không thể nghi ngờ là tuyệt đẹp; đôi mắt có tỉ lệ tròng trắng và tròng đen mất cân đôi nghiêm trọng, trán dồ, nửa mặt trên lại xấu xí vô cùng.
Mắt thiếu nữ lóe lên kinh hoảng, lập tức cúi đầu, đề phòng hỏi: "Anh là ai?"
Vu Diêu hồi hồn, chỉ Nam Cung Đường trên giường, "Tôi là tới thăm anh ta."
"Anh là bạn anh ấy?" Giọng thiếu nữ đầy hoài nghi.
"Không phải, có người bảo tôi tới."
"Ai bảo anh tới? Nam Cung Thiên?" Thân thể thiếu nữ kéo căng, chỉ cần Vu Diêu trả lời phải, cô sẽ hạ độc thủ.
"Người này Đường tiểu thư cũng biết."
Đối với việc Vu Diêu rõ thân phận mình, Đường Mẫn càng kinh ngạc, "Anh không nói là ai, làm sao chắc tôi cũng biết?"
"Miêu gia Đại thiếu gia Miêu Mộ Thanh."