"Cũng được." Huyền Huyễn gật đầu.
"Con cún này làm sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Trước mang theo, chung quy không thể ném."
Nhìn con cún được một tấc lại muốn tiến một thước chui vào lòng Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ cong môi, "Tiểu Hoa sẽ ghen."
Huyền Huyễn đặt con cún củng tới củng lui trong lòng mình sang bên, ghé tới hôn môi Nguyệt Vũ, cười nhẹ: "Là anh, hay Tiểu Hoa?"
Nguyệt Vũ thỏa mãn ôm Huyền Huyễn, "Tôi và Tiểu Hoa đều ghen."
Huyền Huyễn nhắm mắt lại, "Bất quá là một con cún, có gì đáng ghen."
"Nói thật, con cún này từ đâu ra?"
"Tôi cũng nghĩ không ra, đã nghĩ không ra, vậy không cần nghĩ, rồi sẽ tra ra manh mối."
"Tiểu Nguyệt."
"Ừ?"
"Đôi khi tôi nghĩ cậu rất lãnh đạm, tùy tâm sở dục, không vì gì thích, không vì gì buồn, thế nhưng mỗi khi cậu hố người và tiền, tôi lại nghĩ cậu rất khả ái, sao cậu có nhiều mặt như vậy?" Nguyệt Vũ mê hoặc.
Huyền Huyễn đổi một vị trí thoải mái trong lòng Nguyệt Vũ, cười hỏi: "Anh không thích?"
Nguyệt Vũ ôm chặt Huyền Huyễn, hôn mái tóc cậu, "Thích."
"Vậy không phải xong."
"Được rồi, Tạng ngao kia là thế nào?"
"Nói không rõ. Lúc đầu thanh âm như thở dốc lại như kim loại ma sát kia anh nghe được không?"
"Tuy không rõ, hơn nữa chỉ có một khoảng, thế nhưng tôi tin chắc mình nghe được."
"Anh cho thanh âm đó là thứ tròn vo này vọng lại?"
"Không, tôi thấy nó không có lượng hô hấp đó."
"Cho nên, tôi nghĩ thanh âm đó hẳn là Tạng ngao vọng lại, nhưng mà quỷ dị là nó thế nào thoáng cái biến mất?" Huyền Huyễn nhíu.
Nguyệt Vũ vuốt lên lông mày nhíu chặt của cậu, "Nghĩ không ra vậy không cần nghĩ, cậu vừa nãy đã nói, mọi chuyện rồi sẽ có một kết quả, không phải sao?"
"Anh dùng lời của tôi trả lại."
"Tôi cũng không nói sai, đừng nghĩ, bằng không không có thời gian ngủ, mau ngủ đi." Nguyệt Vũ ôn nhu nói.
"Ừ."
Hô hấp ướt át thổi bên tai, mang theo xúc cảm sinh mệnh, ấm áp mà ngọt ngào.
Nguyệt Vũ kéo chăn lại, đắp kín Huyền Huyễn, nhìn thoáng con cún ý đồ chui vào bên cạnh, vươn tay đặt nó cạnh sóc chuột, điểm mũi nó nói: "Không được vào, mày muốn ấm áp tìm Tiểu Hoa."
Đôi mắt ướt sũng của nó có không giải thích được, ủy khuất cọ tới cạnh sóc chuột, đè đầu lên người sóc chuột.
Nguyệt Vũ cười tủm tỉm sờ nó, "Cún ngoan!"
...
Ông chú Hồ bọc thảm ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, vừa xoa tay, vừa hỏi Dương Lăng: "Tạng ngao Huyền Huyễn nói là loại động vật thế nào?"
Dương Lăng ngồi cạnh, mò vuốt sói vào quần áo ông chú Hồ.
Ông chú Hồ đè lại bàn tay sờ loạn của Dương Lăng, thấp giọng cảnh cáo: "Ngồi thì ngồi yên, đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ tôi, bằng không quả đấm hầu hạ!"
Dương Lăng vô tội nói: "Tay tôi lạnh."
"Tay tôi cũng lạnh, sao cậu không cho tôi duỗi tay vào quần áo cậu sưởi ấm." Ông chú Hồ tức giận nói.
"Tôi nguyện ý, tới tới, tôi cho cậu ấm áp." Dương Lăng vừa nói, vừa kéo tay ông chú Hồ nhét vào lòng mình.
Thế nhưng ông chú Hồ xấu hổ, giãy dụa muốn rút tay ra.
"Bọn họ đều ngủ, đừng ngượng, xem tay cậu như băng côn, tôi cho cậu ấm áp."
"Vậy cậu không thể bỏ tay vào quần áo tôi." Ông chú Hồ tìm bảo chứng.
"Được được được. Sờ tí cũng không rớt khối thịt." Dương Lăng nhẹ giọng oán giận.
Ông chú Hồ lẩm bẩm: "Là không rớt khối thịt, thế nhưng sẽ rơi vào tay giặc."
Giọng ông chú Hồ quá nhỏ, Dương Lăng không nghe rõ, "Cậu thì thầm cái gì?"
"Nói bậy cậu."
"Cậu nói bậy tôi còn ít sao?"
"Tôi mỗi ngày nguyền rủa cậu, cậu phải cẩn thận."
"Thật ác độc, vì trừng phạt cậu, tôi quyết định cố mà làm hôn cậu."
Dương Lăng hất chăn, đè lại ông chú Hồ ý đồ phản kháng tùy ý khinh bạc.
"Ngô ngô —— cậu đồ khốn, khốn kiếp!"
Tiếp tục như vậy, thật sự sẽ thất thân, ghê tởm!