Yến Dương toàn thân trên dưới có thể động chỉ có đôi mắt và cái miệng, thế nhưng vì nằm trên sô pha, lưng sô pha che khuất tầm mắt, cậu căn bản không thấy được anh, chỉ có thể bằng thanh âm phán đoán.
Thấp thỏm bất an chờ một hồi, bếp truyền ra tiếng nồi niêu va chạm, phỏng chừng là nấu cơm.
Lại chờ một hồi, mùi thơm bay ra, vừa nghe, bụng Yến Dương lập tức ồn ào vang, đói quá! Cậu cả ngày chỉ ăn một cái bánh chiên hành cộng thêm uống một chén canh, hiện tại đói đến xẹp lép.
Sở Hoàn đinh đinh đương đương quật bếp một hồi đã im lặng, Yến Dương nỗ lực nghe, thế nhưng không nghe được gì, cậu không khỏi bất ổn, đoán Sở Hoàn có phải đang nghĩ cách trừng trị mình, anh sẽ không định làm thịt mình ăn đi? Hẳn không, anh ta không giống biến thái, thế nhưng đôi khi biến thái sẽ không ghi "anh là biến thái" trên trán...
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe tiếng chân Sở Hoàn, kế một gương mặt phóng đại xuất hiện phía trên.
Sở Hoàn tóc nhỏ giọt, xem ra vừa nãy là đi tắm, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm.
Sở Hoàn đầu tiên trừng Yến Dương một hồi, sau cầm điện thoại bên cạnh bấm một dãy số.
Yến Dương kinh ngạc, lẽ nào anh ta định đưa mình vào tù?
"Hàn Vũ đâu?"
Tiếp điện thoại là Đường Vân, "Anh ta đang nấu cơm, sao vậy?"
"Nấu cơm? Dùng dao giải phẫu?" Sở Hoàn hài hước hỏi.
Đường Vân nở nụ cười, hạ giọng nói: "Biến thái kia, để một loạt dụng cụ cắt gọt trong bếp, kỳ thực tôi rất hoài nghi trong đó có dao giải phẫu không."
Sở Hoàn trợn trắng, "Cậu hỏi giúp tôi, hiệu lực thuốc tê anh ta xứng duy trì bao lâu?"
"Nga, cậu chờ chút."
"Hàn Vũ nói có thể duy trì 16 giờ, sao, cậu bắt được chuột?"
Sở Hoàn liếc Yến Dương, nở nụ cười, cười đến cậu toàn thân rét run, mồ hôi đầm đìa.
"Bắt được, vẫn là một con rất lớn."
"Thật? Ngày mai mang tới cảnh cục cho bọn tôi xem." Đường Vân hưng phấn mà nói.
"Không." Sở Hoàn cự tuyệt.
"Vì sao?" Đường Vân không giải thích được.
"Vì tôi đêm nay sẽ ăn nó."
"Cậu nói thật, ăn chuột?" Đường Vân quái kêu.
"Có gì không thể." Nói xong không cho Đường Vân cơ hội hỏi, Sở Hoàn trực tiếp cúp.
Anh hai tay ôm ngực, cư cao lâm hạ dùng ánh mắt cổ quái mà phức tạp nhìn Yến Dương.
Yến Dương nghĩ ánh mắt Sở Hoàn như nhìn một con cá đặt trên thớt gỗ, lo lắng từ đâu xuống tay, 5555, cậu sai rồi, mệt cậu còn nghĩ anh ta là người tốt, thì ra là ác ma không hơn không kém, tiêu chuẩn bên ngoài thiên sứ, bên trong ma quỷ, cậu không muốn bị làm thành bánh bao nhân thịt người...
Càng nghĩ càng sợ Yến Dương không khỏi rống to: "Biến thái! Ác ma!"
Sở Hoàn nhất thời tái mặt, biến thái? Ác ma?
Oắt con chết tiệt! Vốn đính mắng cậu ta một trận rồi tha, vậy mà miệng chó không mọc được ngà voi, cư nhiên mắng mình là biến thái?!
"Cậu mắng ai biến thái?" Sở Hoàn âm trắc trắc hỏi.
Yến Dương hận không thể cắn đứt lưỡi mình, mày là heo sao? Trong lòng oán thầm là được, làm chi ngu vậy mắng ra, lần này không chết cũng phải lột da, không mắng thì thôi, đã mắng như bát nước đổ đi không thể thu hồi, cậu nâng lên lá gan, bất cứ giá nào --
"Mắng anh!" Yến Dương cả tiếng nói, "Anh cư nhiên muốn ăn thịt người, không phải biến thái thì là gì? Tôi bất quá ăn vụng mấy miếng thịt, mấy cọng rau, cùng lắm đền tiền! Tiền tôi có nhiều! Thân là nhân viên cảnh vụ, cư nhiên biết pháp phạm pháp -- Oa! Anh làm gì?"
Sở Hoàn đen mặt nghe Yến Dương mắng một hồi, thình lình khom lưng ôm cậu lên.
Yến Dương nhất thời oa oa kêu to, "Anh muốn làm gì?"
"Rửa sạch, ăn tươi, ăn không xong bỏ vào tủ lạnh." Sở Hoàn nói nghe quyết tâm mười phần.
"Anh nói thật?! Đừng, anh là người tốt, không phải biến thái!"
"Cậu đã mắng tôi biến thái, tôi coi như biến thái một lần, vốn định buông tha cậu, là miệng cậu tiện, làm sai còn không nhận, cư nhiên mắng người!"
Yến Dương hối hận đến ruột đều xanh, sao không quản được miệng mình? Họa là từ miệng mà ra!
"Kỳ thực tôi không có mắng anh, tôi là mắng mình! Tôi là biến thái, anh Sở là người tốt, tôi sai rồi, thả tôi đi!" Yến Dương cầu xin tha thứ.
"Sao cậu biết tôi họ Sở?" Sở Hoàn cúi đầu hỏi.
"A, anh không phải gọi Sở Hoàn?" Lời vừa ra, Yến Dương lập tức ý thức được mình nói bậy.
Sở Hoàn nhướng mày, "Chuyện xấu cậu làm xem ra không ít, ngoại trừ ăn vụng, còn lục lọi phòng ngủ của tôi."
"Không có, thật không có, anh phải tin tôi."
"Một chữ cũng không tin."
Sở Hoàn bỏ Yến Dương vào bồn tắm lớn, lơ đãng liếc thấy máy truy tung không ngừng rung động trên cổ tay trái Yến Dương, cởi xuống xem, gương mặt vốn dĩ có thể so đáy nồi lại đen vài phần.
Yến Dương trong lòng hô to: trời muốn vong anh!
Sở Hoàn đặt máy truy tung sang bên, gở xuống vòi hoa sen vén tay áo chuẩn bị tắm cho Yến Dương.
Yến Dương còn giãy dụa, "Tôi ba ngày không tắm, rất bẩn, không phiền anh giúp, tôi về tự tắm là được."
Sở Hoàn mắt điếc tai ngơ, ba hai cái lột sạch.
Yến Dương kêu thảm thiết, "Nam nam thụ thụ bất thân, lẽ nào anh không thấy ngượng?"
"Không, cậu có tôi cũng có, sao phải ngượng? Hơn nữa, chỗ này cậu không có gì đáng giá hơn ngươi." Sở Hoàn mặt không đổi sắc vươn tay sờ căn của Yến Dương.
Yến Dương nhịn không được thét chói tai: "Biến thái, sắc lang, anh buông tay! Buông tay!"
"Cậu còn mắng, tôi cắt nó xuống!" Sở Hoàn uy hiếp.
Yến Dương nhất thời không dám mắng, cậu sai rồi, người đàn ông này căn bản là ác ma, còn là đại ác ma xấu đến triệt để.
Yến Dương vừa sợ vừa xấu hổ ủy khuất hàm lệ để Sở Hoàn gội đầu, tắm rửa, cuối cùng, anh ôm cậu lau khô, mặc vào quần lót, dục bào lại ôm ra phòng tắm.
Nếu không phải Sở Hoàn nhìn không chớp mắt, cũng không sờ loạn, Yến Dương hầu như cho anh là homo, tắm rửa cho mình là định gì kia.
Sở Hoàn đặt Yến Dương lên sô pha, vươn tay lau lệ ở khóe mắt cậu.
Yến Dương nhìn anh, dùng giọng khóc nức nở hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Mặc kệ thế nào, trước để tôi ăn vài miếng được không, dạ dày tôi đau quá."
Sở Hoàn liếc cái bụng cô lỗ rung động của Yến Dương không nói gì, người lại đứng lên đi về phía bếp.
Yến Dương thở dài một hơi, xem ra ác ma này còn không diệt sạch nhân tính, cuối cùng có chút lương tâm.
Sở Hoàn bưng một chén canh, một chén cơm, còn có một đĩa cá kho tàu và cải dưa xào thịt đặt trước mặt cậu, "Cậu muốn ăn gì trước?"
Yến Dương hồ nghi nhìn Sở Hoàn đột nhiên từ đại ác ma biến thành tiểu ác ma, mặt bỗng nhiên đỏ, nghẹn nửa ngày, dùng giọng như muỗi nói: "Tôi, tôi mót quá."