Đường Vân giật khung ảnh trong tay Hàn Vũ, "Dọa người? Anh thấy xấu?"
Nếu không phải Huyền Diệu Khả vỗ ngực bảo chứng Hàn Vũ sẽ thích, anh mới không trưng bức ảnh này ra, thế nhưng hiện tại căn bản không phải vậy.
"Anh muốn xem của anh không? Tiểu Khả biến anh thành nữ sinh rất đáng yêu."
Hiện tại ngẫm lại, trách không được khi Huyền Diệu Khả đưa mình ảnh chụp Hàn Vũ nói "Lần trước của anh đưa anh ta, hiện tại của anh ta đưa anh", cảm tình là nói chuyện bán ảnh chụp mình say rượu cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ tóc gáy dựng thẳng, kiên quyết lắc đầu: "Không xem, không xem."
Hàn Vũ đoạt lấy ảnh chụp Đường Vân, "Của cậu cũng thu hồi."
Hàn Vũ bộ dáng "trinh liệt" khiến Đường Vân kinh ngạc, tuy nói biến mình thành nữ nhiều ít có chút chống cự, nhưng không đến nỗi như vậy đi, Hàn Vũ đủ khủng bố.
"Anh làm chi sợ vậy? Anh mắc chứng sợ hãi phái nữ?" Đường Vân nhịn không được hỏi.
Hàn Vũ ánh mắt quay loạn, ý đồ né mà không đáp, "Cậu chuẩn bị tốt chưa? Cần hỗ trợ không?"
Nếu cứ thế bị hồ lộng, Đường Vân sẽ thẹn với nghề nghiệp của mình.
"Anh sẽ không sợ phái nữ đi?" Đường Vân muốn cười.
Hàn Vũ thấp giọng ồn ào, "Tôi không sợ phái nữ, chỉ là không muốn xem."
Đường Vân bị lộng hồ đồ, "Vì sao?"
"Kỳ thực tôi nghĩ Tiểu Vân có một loại quyến rũ rất khác biệt, thế nhưng tôi thích là dương cương, không thích cậu giống con gái, cảm giác rất không được tự nhiên, tôi nói vậy, cậu mất hứng sao?" Hàn Vũ lo lắng hỏi.
Đường Vân giật mình một hồi, "Anh trời sinh chỉ yêu đàn ông? Còn là đàn ông rất đàn ông?"
"Vì sao cậu có kết luận này?" Hàn Vũ hoang mang.
"Không phải sao? Tôi nghĩ lời anh vừa nói là ý này."
Hàn Vũ nhéo cánh tay Đường Vân, "Tiểu Vân tuy rất khỏe mạnh, nhưng không phải vạm vỡ, tôi nghĩ cậu tính là ưu nhã, không phải cơ bắp, cho nên tôi không phải thích đồng tính rất men, hơn nữa tôi chưa từng thích ai, người đầu tiên tôi thích là cậu, khác tôi không để ý."
"Tình nhân mối tình đầu?"
"Đúng vậy."
Đường Vân đỏ mặt, tình nhân mối tình đầu, thế nào nghe có cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Hàn Vũ không phát hiện Đường Vân dị dạng, xoay người bao khung ảnh lại bỏ vào ngăn kéo khóa, lẩm bẩm: "Huyền Diệu Khả, bậc thầy chế tạo ác mộng!"
Đường Vân không khỏi nở nụ cười, từ phía sau ôm Hàn Vũ.
"Sao đột nhiên ăn đậu hũ tôi?" Ngạc nhiên một chút, Hàn Vũ cười hỏi.
"Muốn ăn thì ăn, sao, không được?"
"Vô hạn hoan nghênh, ăn nhiều một chút."
"Thiết!"
Khi đang tình ý kéo dài, điện thoại Đường Vân reo.
"Là Sở Hoàn."
"Uy, tra được sao?"
"Đương nhiên, cũng không ngẫm lại tôi là ai."
Đường Vân hất ra bàn tay đang tác quái bên hông, cười nói: "Tôi chỉ biết là cậu là người lười nhất cảnh cục."
"Anh rất old, tôi không phải lười, là trạch, thích ở nhà không phải tật xấu gì." Sở Hoàn không cho là đúng.
"Được rồi được rồi, tôi không cãi với cậu. Báo cho tôi kết quả điều tra, trạch nam tiên sinh."
"Một nhà kia, nam chủ nhân Tạ Quân, nữ Hoàng Vân, con gái Tạ Lâm, về phần cậu bé là một năm trước thu dưỡng, Tạ Quân và Hoàng Vân từng là giáo sư sinh vật Cambridge Anh quốc, rất có danh, bất quá hai năm trước từ chức, sau đó, bọn họ về nước thu dưỡng Tạ Kiệt, cũng là cậu bé. Hai vợ chồng về nước xong, có một năm chỗ trống, một năm đó, bọn họ giao con gái cho người khác chiếu cố, mà bản thân không biết tung tích, về phần đi đâu, làm gì, tạm thời tra không được, rồi, chỉ có vậy. Nga, tiện đường nhắc cậu, nhớ mời tôi ăn, đừng quên."
"Cậu không phải không ra ngoài?"
"Đúng vậy, cậu có thể mua thức ăn tới nhà tôi nấu, hoặc gọi cơm tiệm đưa tới, tùy cậu chọn, còn có, theo thường lệ, tôi không ăn thịt heo."
"Vì sao không ăn thịt heo?" Hàn Vũ bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
"Cậu đang ở với ai?"
"Hàn Vũ, Sở Hoàn tín đạo Islam, cho nên không ăn thịt heo." Đường Vân giải thích.
"Cậu để Hàn Vũ nghe điện thoại, tôi có việc tìm anh ta."
Đường Vân đưa điện thoại cho Hàn Vũ, Hàn Vũ hồ nghi tiếp nhận, nga hai tiếng đã cúp.
"Cậu ta tìm anh có chuyện gì?"
Hàn Vũ thần tình cổ quái, một lát, mới nói: "Sở Hoàn nhờ phối một loại thuốc gây tê cường hiệu, cậu ấy muốn dùng nó diệt chuột. Còn nói, có thể dùng để trả nợ bữa cơm."
"Dùng thuốc gây tê diệt -- chuột?"