Hàn Vũ ngẩng đầu, ẩn thân sau rèm Tạ Kiệt và anh nhìn nhau một hồi, lại nhìn Đường Vân, buông rèm, ngăn cách tầm mắt.
"Thằng bé có phải là Tô Lý Địch?"
"Rất giống, thế nhưng, nó vì sao trở thành con nuôi của vợ chồng Tạ Quân, cho dù lão tộc trưởng mất, nó cũng không khả năng làm cô nhi không nhà để về, tộc nhân của nó sao có thể cho phép?" Hàn Vũ nghĩ mãi không ra, "Ở đây nhất định có bí ẩn gì."
"Cảm giác thật kém." Đường Vân nói.
Hàn Vũ không cam lòng, dạo quanh ngôi nhà một vòng, tìm một chỗ bí ẩn gắn máy nghe trộm.
Đường Vân thấy Hàn Vũ có chút suy nghĩ, hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"
"Nghĩ con chó kia."
"Số 2?"
"Ừ, Tạ Quân đối Tạ Kiệt không tệ, cư nhiên mua một con Siberian Husky cho thằng bé làm pet." Hàn Vũ sách sách nói.
"Siberian Husky? Rất đắt sao?"
"Xem cấp bậc, nếu như dùng để thi đấu, rất đắt, bình thường phải 1000."
"Kẻ có tiền." Đường Vân lẩm bẩm một câu.
"Vừa nãy nhìn phản ứng của Tạ Quân, tựa hồ rất bảo bối số 2."
"Ừ, vợ chồng bọn họ hình như rất sợ số 2 không thấy, số 2, số 2, tên này thật không phải bình thường đặc biệt. Được rồi, tôi nghĩ Tạ Kiệt phát hiện chúng ta, anh nói, thằng bé có thể nói cho hai người kia không?"
"Không."
"Khẳng định như vậy?"
"Tôi chỉ là nghĩ nếu thằng bé muốn nói cho vợ chồng Tạ Quân, vừa nãy đã hô to có trộm."
"Anh nói có lý, cảm giác đầu tiên thằng bé cho người là lãnh tĩnh đến kỳ cục, phản ứng không tí nào giống đứa trẻ ở tuổi này. Con gái sức ăn lớn, con nuôi thần bí, vợ chồng khẩn trương chó nhiều hơn con gái, một nhà này không thể dùng lẽ thường suy đoán." Đường Vân nhịn không được rên rỉ.
Hàn Vũ trầm ngâm, "Tôi nhớ hôm qua Tạ Quân từng nói có chút văn kiện không thể để Tạ Kiệt thấy, Tiểu Vân, cậu nói bọn họ thu dưỡng Tạ Kiệt có phải không phải đơn thuần, mà là có ý đồ khác không?"
"Rất khó kết luận."
"Tôi muốn vào xem." Hàn Vũ đột nhiên nói.
"Ý anh là--"
"Tôi muốn tra rõ, nếu như Tạ Kiệt thật là Tô Lý Địch, lão tộc trưởng từng giúp tôi, giả sử thằng bé có gì trắc trở mới bị Tạ Quân Hoàng Vân thu dưỡng, có thể giúp thằng bé tôi tận lực hỗ trợ, hơn nữa trải qua nháo nhào vừa nãy, vợ chồng Tạ Quân nhất định giảm cảnh giác, tỉ lệ chúng ta bị phát hiện hạ thấp rất nhiều, cậu cho đâu?"
Kỳ thực dù Hàn Vũ không nói, đối chuyện này Đường Vân cũng muốn tra rõ, anh muốn làm nhất là nhìn cánh tay Lâm Lâm, trong lòng anh thủy chung tràn ngập hiếu kỳ đối cảm giác tròn tròn gồ ghề khi chạm vào tay Lâm Lâm, rất muốn biết thế nào, cho nên đề nghị của Hàn Vũ, Đường Vân chỉ do dự một chút, đã gật đầu.
Hai người chờ một giờ trong bóng đêm, phỏng chừng Tạ Quân và Hoàng Vân không sai biệt rơi vào giấc ngủ, mới im lặng vòng tới cửa trước.
"Anh có thể bẻ khóa không?" Đường Vân hạ giọng hỏi.
Hàn Vũ lắc lư dao giải phẫu trên tay, Đường Vân hoang mang, dao giải phẫu có thể mở cửa?
Hàn Vũ vặn cửa vài cái, vốn chỉ là động tác vô thức, thí dụ như cánh cửa trước mặt là đóng, dưới tình huống thông thường, xuất phát từ bản năng sẽ vặn thử một cái, xem có thể mở không.
Nhưng mà, khiến Hàn Vũ và Đường Vân kinh hách là, cửa dĩ nhiên không khóa.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được kinh nghi trong mắt đối phương.
Chóp mũi Đường Vân chảy ra mồ hôi hột, anh rút súng, ý bảo Hàn Vũ đẩy cửa.
Cửa vô thanh vô tức mở.
Tia sáng thảm đạm của đèn đường bên ngoài hoa viên lọt vào.
Trong nhà rất tĩnh, con chó Siberian Husky gọi số 2 như môn thần ngồi trên bàn giữa phòng khách trừng cả hai.
Hàn Vũ và Đường Vân cả kinh suýt nữa kêu lên, may mà cuối cùng nhớ rõ mình là phi pháp xông vào, cứng rắn đè xuống kinh hô tới bên mép.
Đôi mắt phát lục quang, nhìn khiến chân Hàn Vũ và Đường Vân rét lạnh, hận không thể lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng bất đắc dĩ có chút nhũn, không phải không nghĩ tới sau khi cửa mở sẽ có người, thế nhưng quả thật không ngờ là một con chó, trong thời gian ngắn Hàn Vũ và Đường Vân chỉ có thể choáng váng đứng đó, trợn tròn mắt cùng số 2 mắt to trừng mắt nhỏ.
Số 2 nhìn hai người thật lâu, tư thế ưu nhã nhảy xuống bàn.
Hàn Vũ vô thức cầm tay Đường Vân lui một bước, hạ quyết tâm nếu như số 2 lao tới sẽ thưởng nó một kim gây tê, kế chạy trốn.
Xuất hồ ý liêu là, số 2 không cắn bọn họ, càng không làm ra tư thái căm thù gì, khiến hai người không hiểu ra sao, không biết con chó này muốn làm gì.
Số 2 lắc lắc đuôi, từng bước đi về phía Hàn Vũ và Đường Vân.
Đường Vân va2 Hàn Vũ lập tức cảnh giác, từng bước lui ra ngoài cửa.
Ra cửa, số 2 chạy chậm tới một gốc sấu trong hoa viên, nó vòng quanh đại thụ một vòng, quay đầu dùng đôi mắt lục oánh oánh nhìn Hàn Vũ và Đường Vân.
Hàn Vũ và Đường Vân hai mặt nhìn nhau, Hàn Vũ nói: "Nó có phải muốn chúng ta tới?"
"Hình như vậy."
"Qua sao?"
"Qua, sao không qua?"
Hai người cẩn thận bước lại, thế nhưng không dám quá gần, cách số 2 năm bước đã ngừng lại.
Số 2 xoay người đào vài cái dưới tàng cây, lại vòng quanh hố đất nhỏ kia một vòng, nhìn cả hai.
"Phía dưới có gì?" Đường Vân không xác định hỏi.
Số 2 lắc lắc đuôi, không để ý hai người sững sờ, xoay người chạy về nhà, dùng đầu đẩy cửa ra rồi đóng.
Hàn Vũ và Đường Vân tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ngốc ở đó.
Đứng ở đầu cầu thang Tạ Kiệt ngồi xuống ôm lấy số 2 chạy về phía mình, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý đông cứng.